Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Ly luận va phap luật về quyền con người

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (24.21 KB, 2 trang )

Lý luận và pháp luật về quyền con người
1. Ai vi phạm?
Ông Casanovas cho rằng trì hoãn xử lí vụ hành chính của Toà án hành chính Pháp là vi phạm
Điều 6 của Công ước châu Âu về quyền con người và tự do căn bản, điều 10, 11, 14 và 15
ICCPR (Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị)
2. Vi phạm cái gì?
Vi phạm quyền xét xử công bằng theo điều 10 và 11 UDHR, các điều 11, 14 và 15 ICCPR
Quyền xét cử công bằng (the right to a fair trial) là một tập hợp các đảm bảo tố tụng nhằm
bảo đảm quá trình xét xử được công bằng, bao gồm các khía cạnh như:
- Bình đẳng trước toà án (equality before a court)
- Được suy đoán vô tội (assumption of innocence)
- Không bị áp dụng hồi tố (prohibition of ex post facto laws)
- Không bị bỏ tù chỉ vì không hoàn thành nghĩa vụ theo hợp đồng (prohibition of
imprisonment for debt)
Và theo khoản 1 và 3 điều 14 của ICCPR quy định “…a) Được thông báo không chậm trễ và
chi tiết bằng một ngôn ngữ mà người đó hiểu về bản chất và lý do buộc tội mình;
b) Có đủ thời gian và điều kiện thuận lợi để chuẩn bị bào chữa và liên hệ với người bào chữa
do chính mình lựa chọn;
c) Được xét xử mà không bị trì hoãn một cách vô lý; …“
Nhà nước, Toà án Pháp trì hoãn việc thụ lý và xứ lí vụ án hành chính liên quan đến việc sa
thải một cựu nhân viên của những người sapeurs-pompoers (đội cứu hoả) của Nancy với cáo
buộc không đủ năng lực.
∗ Vi phạm quyền
- 20/7/1988, ông bị sa thải vì bị cáo buộc là không đủ năng lực, theo quyết định của
chính quyền khu vực và bộ phận. Tác giả đã kêu gọi Tòa án hành chính (Toà án
Administratif) của Nancy, đã hủy bỏ quyết định này vào 20/12/1988. Ông Casanovas
đã được phục hồi trong bài viết của mình theo quyết định 25/1/1989. Tuy nhiên, chính
quyền thành phố đã khởi xướng các thủ tục mới chống lại tác giả dẫn đến quyết định
thứ hai chấm dứt việc làm của ông vào 23/3/1989.
∗ Vi phạm quyền được xét xử mà không bị trì hoãn một cách vô lí theo điều 14 ICCPR
- 20/11/1989, ông Casanovas đã yêu cầu Chủ tịch Tòa án đưa vụ kiện của mình lên


chương trình nghị sự của tòa án vào thời điểm sớm nhất có thể; Bằng thư từ
11/1/1990, Tổng thống thông báo với ông rằng vấn đề không được coi là khẩn cấp và
vì không có hoàn cảnh đặc biệt nào được áp dụng, nó sẽ được đăng ký theo thứ tự thời
gian. Và người khởi kiện cũng không được nghe vào năm 1990 hoặc năm 1991.
- 23/1 và một lần nữa vào 2/2/1990, tác giả thông báo cho Tòa án rằng ông coi việc trì
hoãn đó là vi phạm Điều 6 của Công ước châu Âu về quyền con người và tự do căn
bản. Nhưng ông vẫn không nhận được trả lời và do đó đã yêu cầu Toà án, 13/2/1990,
để xác nhận đã nhận được những đệ trình trước đó của ông. Vào 15/3/1990, Tòa án
thông báo với ông rằng ông không bị phân biệt đối xử, nhưng sự chậm trễ gặp phải là
do việc tồn đọng trong việc xử lý các trường hợp trước đó có từ năm 1986; trong hoàn
cảnh, không thể kiểm tra vụ án vào một ngày trước đó.
- 21/3/1990, tác giả một lần nữa yêu cầu Chủ tịch Tòa án hành chính xét xử vụ án. Yêu
cầu này được nhắc lại vào 5/6/1990, nhưng bị Chủ tịch Tòa án từ chối vào 11/6/1990.
∗ Vi phạm quyền hưởng trợ cấp trong lao động
- Người khởi kiện không hề nhận được bất kì mức lương nào kể từ 23/3/1989.


-

Ông cho biết cuộc xung đột liên tục với chính quyền và sự chậm trễ lâu dài trước khi
Tòa án đã dẫn đến cảm giác đau khổ và trầm cảm, kết quả là sức khỏe của ông đã xấu
đi nghiêm trọng.



×