Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (79.18 KB, 2 trang )
Truyện ngắn
Niềm vui đến muộn
n mải miết nắn nót từng nét chữ vào trang nhật ký đầu tiên, cô cẩn thận
ghi: Ngày 25 tháng 6 năm 2005 - Ngày nhận công tác. Nhìn dòng chữ
thanh tú, rõ ràng, hiển hiện trên trang giấy trắng tinh mà An cứ ngỡ là một giấc
mơ. So với bạn bè trang lứa, An là người tốt nghiệp Trung cấp kế toán Tài chính
muộn nhất. Dẫu vậy, cô không hề buồn tí nào, An vui lắm, thích lắm, đôi lúc cô
còn tự hào về mình nữa là khác ! Chưa bao giờ An thấy thoải mái, yêu đời như
hôm nay. Cô mở toang cửa sổ, ngước nhìn bầu trời đầy sao, sao chi chít, sao
nhấp nhánh. Ô kìa ! Một ngôi sao băng - Ước gì nhỉ ? Nhanh lên, cô bối rối, rồi
mỉm cười trong đêm ... Có lẽ với An giờ đây không cần ngôi sao băng nào cả,
điều ước nào cả ... Vì sự kì diệu của cuộc đời đã mang đến cho cô rồi !
A
Ngày ấy, An chỉ là một cô bé gầy, đen nhẻm, cùng lũ trẻ chăn trâu suốt
ngày ở ngoài đồng. Ngày mùa, chăn trâu thích lắm, chỉ việc thả trâu trên bãi cỏ
rộng mênh mông là tha hồ bắt dế, tắm suối, nướng khoai ... mà không phải lo
trâu ăn lúa, bị đánh đòn . Gia đình An cũng vào bậc trung trong làng, chứ không
đến nỗi thiếu ăn. Bố làm công nhân, mẹ làm ruộng, chăn nuôi thêm lợn, gà.
Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng lúc nào cũng ấm áp, rộn rã tiếng cười. Thế rồi tai họa
ập đến, bố bị tai nạn, đột ngột qua đời trong lúc mẹ An vừa mới sinh em trai
chưa đầy tháng. Nỗi đau quá sức chịu đựng, mẹ An không gượng nổi, cứ đau
yếu luôn. Cảnh nhà đơn chiếc, túng thiếu, vừa đúng lúc An lên 5 tuổi, vào lớp
Một. Những lo toan, gánh vác cho cuộc sống đời thường lại đổ dồn lên đôi vai
người vợ trẻ. Mẹ An lúc nào cũng buồn, cũng mệt mỏi ... Vì vậy việc học của
An cũng bị lùi lại một năm, rồi hai năm ... Năm An 8 tuổi, cô giáo có đến nhà
vận động ra lớp Một nhưng lúc ấy không hiểu sao An lại sợ đi học . Động viên
mãi, An mới miễn cưỡng đến lớp. An ngồi vào bàn cuối, chẳng muốn chơi với ai
cả . An cảm thấy gò bó, không thoải mái, tự do, vả lại học thật khó quá. Chỉ có
con chữ E thôi sao mà đọc và viết mãi cũng không xong. Cô giáo gọi đọc bài,
An đứng sững, miệng cứ như ngậm hột thị, khiến cả lớp cười rộ lên. Phần vì xấu