Tải bản đầy đủ (.doc) (17 trang)

giao an dien tu lop 3

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (171.05 KB, 17 trang )

Lời Mở Đầu
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng... Từ thuở ấu thơ cắp
sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học
đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay.
Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng
đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên...
Chính thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp
hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên
con đường học vấn. Thế nhưng sau khi ra đời có mấy ai còn nhớ về thầy cô giáo cũ
của mình ? Có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh
tâm huyết giúp chúng ta thành người hữu ích ? Ngày 20 - 11 hàng năm, ngày lễ và
cũng là ngày vui của các thầy cô giáo, ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến
những người cha người mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng ta nên người. Đối với những
học trò xa xứ như chúng ta một bó hoa dâng tặng cho thầy cô trong ngày này chắc
có lẽ là hơi khó, nhưng những món quà tinh thần bằng thơ văn hay một chút vật
chất thì chắc có lẽ là không khó lắm đối với mỗi người trong chúng ta !
Nhân ngày 20 - 11 Trang Mực Tím xin gởi đến các bạn những bài thơ văn về thầy
cô giáo để chúng ta cùng chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô
của mình trong ngày vui này, đồng thời cũng để nhắc nhở rằng : Ăn quả phải nhớ
kẻ trồng cây.
Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời


Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
BÀN TAY CỦA CÔ
Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em
Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời
Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt

Cho em cả một bầu trời .
20-11-1993 (Việt Nam)
LỜI CỦA THẦY
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới
Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ
Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ
Tạ Nghi Lễ
(Trích trong tập Những Khoảng Trời Trong Sáng)
(Hoa Niên số 15 - 12/1996)
NGHĨ VỀ THẦY
Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược

Thấp thoáng chao nghiêng...
Khiến con chạnh nhớ về Người
và câu chuyện năm xưa ...
Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương .
Bảo Linh
Thầy Ơi ...!
Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọng
Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua
Bài giảng thầy như chắp cánh ước mơ
Cho con bay khỏi vùng trời cổ tích
Có những lúc lặng thầm, con ngắm:
Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn...
Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm
Sao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng !
Đã đi qua một thời và con đã lớn
Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô
Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số
Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la .
Ở nơi xa theo hương bay của gió
Con gởi lòng mình thương kính đến thầy yêu .
Hàn Hồng Hân (Đà Lạt)
CÔ GIÁO NHỎ
Cô giáo của em

Tóc dài óng ả
Vóc người phong nhã
Hiền như mẹ hiền
Cô giáo của em
Sáng nay đến trường
Ngọn cỏ ngậm sương
Mặt trời trở giấc...
Cô giáo của em
Bước vào cửa lớp
Gió lùa hoa mướp
Vờn chú ong non
Cô giáo của em
Cất cao giọng hát
Mây thành gió mát
Lồng lộng hồn em
Cô giáo của em
Lung linh cánh mỏng
Như bà tiên mộng
Dỗ giấc em ngoan...
THẦY ỐM
Hôm nay bục giảng vắng thầy
Phấn nằm nhớ ngón tay gầy thân thương
Bảng đen lặng lẽ trên tường
Ghế bàn ngơ ngác - vở buồn ngẩn ngơ
Không gian tĩnh lặng đợi chờ
Giọng trầm ấm áp lời thơ của thầy
Lũ trò sống mũi cay cay
Bâng khuâng lớp học chiều nay đượm buồn
Phan Vũ Nhật Linh
CHIỀU THU VẮNG THẦY

Hôm nào mẹ dắt tới trường
Con ngồi tập viết thầy còn cầm tay
Thời gian mùa phượng cánh bay
Nào hay đã trắng tóc thầy phấn vương...
Chiều nay rảo bước chân hoang
Con đi tìm lại ngày con có thầy
Thoảng trong hơi gió ngàn cây
Lời thầy như vẫn tràn đầy yêu thương
Ngày mai tháng chín khai trường
Vắng thầy cả lớp cứ vương vấn buồn...
"MỘT VỚI MỘT..."
"Một với một là hai ..."
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng
Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai
Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...
Hồ Hồng Ân
NGƯỜI LÁI ĐÒ TRÊN DÒNG ĐỜI
Một dòng đời - một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ
Muốn qua sông phải có đò
Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa ...
Tháng năm dầu dãi nắng mưa

Con đò trí thức thầy đưa bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu con gửi lại người cha thương
Con đò mộc - mái đầu sương
Theo con đi khắp muôn phương mai này
Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đò đầy qua sông ...
Thay Cho Lời Mở Đầu
"Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi
nào rơi trên tóc thầy ..." Với những năm tháng thầy cô đã không ngại khó khăn, thì
giờ, và sức khỏe để nuôi nấng, dạy dỗ chúng em nên người . Tóc của thầy cô cũng
hòa theo năm tháng, để đến một ngày chợt giật mình cứ ngỡ những bụi phấn đã vô
tình phủ trên ấy, hay thời gian đã vô tình thế ? Ngày xưa, thầy cô đã biến mình
thành những nhân vật trong truyện cổ tích thiệt là thơ mộng, có quả thị thơm cô
Tấm ngoan hiền, với chú bé có đôi hài bảy dặm, hoàng tử đi tìm công chúa ... Ôi!
những ngày xưa ấy chắc hẳn các bạn không ai có thể quên được, phải không? Rồi
chúng em lớn dần theo năm tháng, qua những dòng thơ quê hương ngọt ngào, chất
phát của cô . Qua những bài đạo đức làm người của thầy, với những năm tháng bên
thầy cô, chúng em đã nên người hữu dụng cho đất nước, nhưng chưa kịp ở bên thầy
cô để được dạy dỗ, và đáp đền công ơn cao như trời biển, thì chúng em đã phải mỗi
người một hướng, một phương trời khác nhau, như đàn chim non chưa đủ lông
cánh để bay ra một thế giới với nhiều cạm bẫy rình rập. Nhưng thời gian có thể làm
cho con người ta biết tự lập và trưởng thành nhiều hơn, và với hành trang của
những năm tháng được nuôi dưỡng bằng tình thầy trò, chúng em không bao giờ
quên ơn thầy cô .
Nhân ngày lễ nhà giáo Việt Nam lại về trên quê hương dấu yêu, chúng em dâng lên
thầy cô những nén hương lòng, với tất cả lòng tri ân và sự tạ lỗi do một lần nào đó

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×