Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (31.53 KB, 2 trang )
CÂU CHUYỆN VỀ CÔNG TÁC CHỦ NHIỆM
Kính thưa ban giám khảo, kính thưa các đồng chí!
Trong suốt 22 năm công tác, cũng đã có biết bao kỷ niệm vui buồn, nhưng ấn
tượng để lại sâu sắc nhất trong tôi đó là kỷ niệm về một cô học trò ở lớp 4B Trường Tiểu
học DH nơi tôi đang công tác.
Câu chuyện như sau: Năm ấy, buổi học đầu tiên khi tôi đang hướng dẫn học sinh
tìm hiểu nội quy về trường lớp thì nghe HS trong lớp ồ lên: cô ơi! bạn Thư đến rồi! Tôi
dừng bài giảng và tiến ra cữa lớp. Trước mắt tôi là Thư –Một HS nhỏ bé, đứng cạnh một
người đàn ông dị tật cụt 1 cánh tay . Người đàn ông chào tôi và bảo: Con xin cô vào lớp
học với các bạn đi ! nhưng cô bé vẫn nép sau lưng bố không chịu vào lớp. Rồi nó ôm
mặt khóc nức nở. Tôi động viên, an ủi mãi, em mới chịu vào lớp học. Tôi băn khoăn suy
nghĩ “ Có chuyện gì chẳng lành với em sao? ”
Ngày hôm sau, Minh Thư không đến lớp. Cuối buổi học Tôi vội tìm đến nhà
em. Cô bé không ở nhà. Người tiếp chuyện với tôi là bà nội của cô bé nay đã ngoài tám
mươi. Qua trò chuyện với bà tôi mới hiểu rõ hoàn cảnh của em. Nhà em nghèo lắm . Bố
lại bị tật nguyền, mẹ em bỏ nhà đi làm ăn từ lúc em mới học lớp 2, còn em của Thư
chưa tròn 1 tuổi. Vậy là gánh nặng cơm áo của bà cháu lại đặt lên đôi vai tật nguyền của
người bố. Em của Thư thì nay ốm mai đau đến nay cũng đã được 3 tuổi. Tôi đợi mãi,
rồi Thư cũng trở về, trên tay em xách một giỏ cua, người lấm lem bùn đất, tôi nói: Em
rủa mặt , thay quần áo đi. Tôi động viên mãi rồi em cũng đồng ý trở lại lớp học.
Lại vào một buổi học đầu tuần, khi cô trò đang chia sẻ những niềm vui mà tuần
học qua lớp đã gặt hái được. Bỗng một cậu thanh niên hớt hải chạy vào không kịp chào
tôi mà gọi luôn : Thư ơi... về với chú nhanh, nhà có chuyện rồi cháu ạ ! Lúc đó tôi linh
cảm có chuyện chẳng lành, tôi liền chạy theo người đàn ông để hỏi cho rõ thì được biết
bố em bị chết đuối trong khi đi kiếm bữa trưa cho các con. Sáng hôm sau hội PH của lớp
và cô trò chúng tôi đến viếng và chia buồn cùng gia đình. Nhìn cô bé đội chiếc khăn
tang khóc lóc, quần quại bên quan tài của người bố mà không ai cầm được nước mắt.
Đau xót đến vô cùng.
Những ngày sau đó là những ngày tôi day dứt không yên. Thương em , đồng cảm
với hoàn cảnh của em như là một người mẹ.Tôi quyết tâm tiếp thêm sức mạnh để em
vượt qua nỗi đau này. Hằng ngày, ngoài thời gian trên lớp, tôi cùng nhóm trò nhỏ đến