Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

bài giang điện tử xangtimet

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (38.26 KB, 2 trang )

Đây là đề lớp 6 đó!
Đề bài "kể về thầy cô giáo em yêu quí"
(cô giáo bảo phải tả ngoại hình một tí, nói về hoạt động của cô trong công việc, đối với hs, với
đồng nghiệp, với phụ huynh,...Làm khó kinh đi!):
Những năm học tiểu học vừa qua, em đã học rất nhiều thầy cô giáo. Tuy bài giảng đến từ mỗi
thầy, cô đều thật hay và ý nghĩa, nhưng em vẫn nhớ nhất là cô Hà.
Năm cô dạy lớp em, cô cũng không còn trẻ, vì mái tóc cô đã ngả hoa râm. Dáng người cô hơi
gầy, tác phong điềm tĩnh và nước da hơi rám nắng của cô khiến bất cứ ai đã nhìn là nhớ mãi.
Nhưng điểm nổi bật nhất của cô có lẽ là đôi mắt. Đôi mắt cô hơi trĩu xuống, nhưng khi nhìn
lướt qua thì khó có thể thấy, vì nó luôn bị che khuất bởi cặp kích dày của cô. Hàng ngày, cô đến
trường, ăn mặc cũng không khác bình thường là mấy, vẫn chỉ là áo sơ mi, quần tây, trên tay
xách chiếc cặp đen, trông cô thật giản dị, gần gũi.
Những ngày có tiết trên lớp, thường thì cô không bỏ buổi nào, ngay cả khi có những việc như
việc gia đình, sức khoẻ làm cô buồn phiền đi nữa. Những giờ lên lớp của cô, các bạn ai cũng
chăm chú nhìn lên bảng, năng phát biểu ý kiến, vì bài giảng của cô không bao giờ thiếu mất sự
thú vị, làm chúng em thêm say mê học tập. Những lúc chúng em tiến bộ, cô lại khích lệ làm em
thêm vui và cố gắng học tập hơn.
Trong mỗi buổi họp hay sau mỗi tiết dự giờ, các thầy cô thường trao đổi với nhau về cách
giảng dạy cho bài học thêm cuốn hút. Rồi trong những ngày tập khai giảng đầu năm học, hay
các buổi biểu diễn văn nghệ trường, cô tham gia nhiệt tình lắm… Nhiều lúc có ai gặp chuyện
vui buồn, cô đều chia sẻ, cảm thông. Có lẽ cũng vì vậy, mà các thầy cô giáo đều rất quí mến cô,
như một người đồng nghiệp tốt, một người bạn thân.
Trong mỗi buổi họp phụ huynh, cô luôn nắm chắc kết quả học tập, sự cố gắng, phấn đấu của
từng bạn để thông báo với cha mẹ chúng em. Nhờ sự quan tâm tận tình của cô mà cha mẹ em
đã phần nào hiểu được những hoạt động của em ở lớp, ở truờng. Vậy nên, mẹ em luôn liên lạc
với cô mỗi tối thứ bảy, trao đổi với cô về tinh hình học tập của em…
Mỗi lần đi qua nhà cô buổi sáng, em đều thấy cô tưới nước cho cây cối, vườn tược. Hình ảnh
một cô giáo đứng trên bục giảng không khác nhiều so với cô lúc ấy, vẫn rất giản dị nhưng đầy
thân thương.
Đề "kể về một kỉ niệm của em":
(phải chọn bài nào trong hai bài này?Và, một bài lấy trong bao h2t^^):


Những năm học tiểu học vừa qua, tôi đã học rất nhiều thầy cô giáo. Tuy bài giảng đến từ mỗi
thầy, cô đều thật hay và ý nghĩa, nhưng người thầy mà tôi nhớ nhất là thầy Huy.
Ngày đầu của năm học mới, chúng tôi chỉ chờ nghe thấy tiếng trống trường vang lên là tim lại
đập rộn ràng. “Thầy Huy dạy giỏi và thương học sinh lắm!” - Lời nhận xét của mẹ khiến tôi
càng thêm háo hức. Rồi thầy bước vào, cả lớp đứng nghiêm trang, cúi chào lễ phép. Tôi đoán
thầy năm ấy cũng không còn trẻ, vì mái tóc thầy đã ngả hoa râm. Dáng người thầy hơi đậm,
tác phong điềm tĩnh và nước da màu đỏ nâu của thầy khiến bất cứ ai đã nhìn là nhớ mãi.
Tiết học đầu tiên của năm học là tiết Toán. Thầy trò chưa kịp làm quen mà đã đi thẳng vào
bài, khiến tiết học trở nên căng thằng kì lạ. Nhưng rồi, trong lúc thầy đang giải một bài toán,
những tiếng xì xào từ cuối lớp bắt đầu vang lên ngày càng lớn. Thì ra, thầy đã sơ ý vẽ hình bị
sai, nên dẫn đến sai cả đáp số. Nhưng, khi thầy quay xuống lớp, không hề có một cánh tay nào
giơ lên.
Rồi, có một điều gì đó khiến cho cánh tay tôi đột nhiên giơ lên. Tôi đứng tại chỗ, trình bày ý
kiến của mình và chờ thầy chữa lại. Rồi thầy nhìn tôi, ánh mắt ấy khiến tất cả những lời bàn
tán nãy giờ đều im bặt. Rồi bỗng nhiên, thầy đi xuống cuối lớp, đến chỗ của tôi, cánh tay thầy
giơ cao. Tim tôi chưa bao giờ đập mạnh đến thế, tưởng chừng như có thể nghe rõ âm thanh
phát ra trong lồng ngực.
Nhưng thì ra, thầy chỉ định vỗ vai tôi mà thôi. Rồi thầy nói, giọng thầy đầy xúc động: “Thầy đã
cố gắng giải bài này sai từ nhiều năm rồi, nhưng em là học sinh đầu tiên nói lên lỗi sai của bài
Toán này!”. Rồi sau đó, thầy nói với chúng tôi rằng, để có nghị lực vươn lên những gì mình
muốn, trước hết phải bảo vệ quan điểm của chính mình, dù có gặp khó khăn đến thế nào đi
chăng nữa. Và rồi những tiết học sau đó, thầy và lớp đã có nhiều thời gian trò truyện hơn,
khiến lớp học của chúng tôi luôn tràn ngập những tiếng cười vui.
Cho đến giờ, hình ảnh người thầy ấy vẫn không phai trong tôi. Thầy ơi, em sẽ cố gắng trở
thành con ngoan, trò giỏi để không phụ lòng thầy, thấy nhé!
Ngày bé, ai ai cũng có những kỉ niệm thật là đẹp. Và tất nhiên, tớ cũng có một kỉ niệm vô cùng
khó quên.
Hồi còn nhỏ, ai cũng biết tớ là chúa nhút nhát. Để chữa cái tật yếu đuối của tớ, mẹ gửi tớ vào
trường mẫu giáo. Sáng ngày đầu đi học, mẹ phải chuẩn bị một cái túi đầy ắp bánh, kẹo, nước
ngọt, tớ mới chịu đến trường. Khổ nỗi, cả lớp chỉ mình tớ là con gái, nên ngày nào tớ cũng

khóc lóc đòi về nhà.
Ngày ngày, tớ chui vào ngôi nhà đồ chơi bằng nhựa ở lớp, ngồi im trong đó suốt buổi học.
Nhưng bỗng nghe thấy một giọng nói giận dữ: “Này, mày trốn tao
• cách đây 2 tháng
Chi tiết thêm
đó hả, như vậy là không được, nhớ đó!” khiến tớ sợ chẳng dám ho he. Suốt buổi ra chơi sau đó,
tớ phải lẽo đẽo đẩy ô tô, quay xích đu cho Hiếu. Nó hay được gọi là “hung thần”, vì cái dáng to
khoẻ, nước da nâu đỏ rất đặc biệt. Sau đó, chúng tớ chơi với nhau nhiều hơn, nhưng toàn là
“hung thần” nạt tớ hết. Bữa trưa nào, Hiếu cũng nghĩ ra một trò gì đó rất đáng sợ để doạ dẫm,
khiến tớ không dám bỏ cơm như trước nữa.
Một buổi trưa, cô giáo xếp tớ nằm riêng, ngay sát bên cạnh chiếc quạt to. Hôm đó, đúng phiên
trực nhật của Hiếu, nó đi qua đi lại, đảo mắt liên tục xem có ai không chịu ngủ. Tớ nằm im, rồi
tự dưng, thấy người nóng sốt. Càng ngày, người tớ càng nóng ran lên, cái quạt vẫn chạy vù vù.
“Hung thần” chạy lại chố tớ, khịt khịt mũi: “Mày chưa ngủ hả?”. Tớ nói khẽ: “Trang ngủ rồi
mà…”. “Ngủ rồi mà còn nói được vậy sao?”, rồi Hiếu chạm nhẹ vào tay tớ, bỗng nó giật nảy,
rụt tay lại. Rồi nó chạy ra giữa lớp, la to: “Cô ơi, nhỏ Trang bị làm sao rồi nè!”. Cả lớp nháo
nhác, tớ được đưa đến
cách đây 2 tháng bệnh việc ngay gần đó.
Khỏi bệnh, tớ bị mẹ mắng một trận vì bị sốt mà chết nhát, không dám thưa cô. Rồi cái túi đựng
đồ ăn vặt của tớ đầy hơn, mẹ bảo mang đến cho “hung thần” ăn cùng, vì bạn ấy đã cứu mạng
tớ mà! Hiếu ăn sạch bánh kẹo, nhưng vẫn ăn hiếp tớ như thường…
Thời gian trôi nhanh, cũng đến lúc chúng tớ vào lớp một. Ngày lớp mấu giáo chia tay, Hiếu
bỗng nói: Trang nè, trong lớp, tao quí mày nhất đó!”. “Quý mà sao Hiếu ăn hiếp Trang, để
Trang khóc suốt thế?”. “Hung thần” nhìn tớ bằng ánh mắt buồn buồn: “Hiếu cũng không biết
nữa…”
Sau này, đôi khi tớ rất nhớ Hiếu. Phía sau cách cư xử tưởng như vô cùng thô lỗ ấy, lại là một
trái tim nhân hậu và đầy ắp yêu thương. Quan trọng là ta có nhận ra trái tim đó không thôi!
cách đây 2 tháng

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×