Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.28 KB, 3 trang )
Ngày từ đêm trắng sinh ra .....
Bạn có bao giờ tự hỏi, ngày và đêm khác nhau như thế nào chưa?
Ngày là một sự khởi đầu, và đêm là khoảng không để tạm ngừng mọi thứ.
Ngày bắt đầu từ một cái chớp mắt, và đêm thường kết thúc bằng việc khép lại đôi mi.
Ngày là một chuỗi những hoạt động liên tiếp nhau - có hoặc không có mục đích, đêm lại
mang theo một chuỗi những nghĩ suy đan xen nhau - có hoặc không có điểm dừng.
Ngày thường được khoác lớp áo trắng đến tinh khiết, trong khi đêm thường hay được đặt
cạnh những mảng màu xám đen.
Và có phải nó chỉ khác nhau bởi thế?
Có những khi ngày không phải luôn mang phông nền trắng.
Có những khi bóng đêm chưa hẳn chỉ toàn đem đến những lo nghĩ chồng chéo đan xen.
Có những lúc ngày đêm cố tình giao hòa vào nhau, trêu ngươi chúng ta bởi sự hợp nhất
giữa bắt đầu và kết thúc.
Đó là khi "ngày từ đêm trắng sinh ra"...
Hết ngày rồi, thương tâm ơi,
Ngày xô theo ngày xuống đáy vực sâu
Hết đêm rồi hoang mang ơi,
Đêm vẽ trăng vàng tan xuôi theo dòng...
Ừ, hết ngày rồi, một ngày trôi qua nhanh mà chậm. Mỗi ngày trôi qua, ta đã làm được gì, ta
đã sử dụng quỹ thời gian của mình như thế nào?
24 tiếng không đủ cho những trải nghiệm, nhưng có vừa đủ để buông màn đêm ra mà với
lấy nắng mai? Buộc rèm cửa lại và buộc cả những vất vưởng mưa - nắng - muộn - phiền
chất trong mình lại, đón ánh nắng và đón lấy sự sống, sự sống của một ngày mới.
Vỡ oà rồi thơ ngây ơi!
Tự nắng không về đây tôi tự tâm.
Soi mình vào một chiếc gương, ta có thể thấy mình một cách đàng hoàng nhất. Khi chiếc
gương ấy nứt nẻ những đường gân gập ghềnh, chậm chực vỡ thành hàng mảnh nhỏ, ta lại
thấy mình xù xì gai góc, mấp mé bên xiên bên vẹo, biết chỉnh sao cho vừa, cho khớp với
mọi người! Con người cũng vậy. Bóng đêm là màn gương trong suốt nhất để soi mình vào
ấy, mà nghiệm, mà ngẫm, mà nhận ra những xiên vẹo bấp bênh trong mình. Gưỡng vỡ lại