Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (104.52 KB, 8 trang )
h được tài năng bậc thầy của ông.
Đồng thời, nó cho thấy tầm toàn cầu hóa từ lối viết của ông lớn đến chừng nào. Murakami được
hội đồng giải thưởng ca ngợi là một “bậc thầy của văn xuôi” với “cảm nhận thiên tài về hiện thực
huyền ảo” qua lối kể chuyện pha lẫn hiện thực với hoang đường một cách sáng tạo, giàu ẩn ý sâu
xa.
Ông thường kể chuyện từ ngôi “tôi”, hẳn ông muốn khẳng định dấu ấn của riêng mình trên
trang sách, song có lẽ đúng hơn là ông giới hạn sự kể trong tầm quan sát của “tôi”. Lối kể này khá
giống với Raymond Carver, tác giả Mỹ mà ông yêu thích. Cách viết của hai bậc thầy này đều là đặc
thù của chủ nghĩa tối giản. Trên bề mặt đa phần là những chuyện dung dị, truyện ngỡ như không
có chuyện gì to tát để nói. Nhưng bên dưới là dòng chảy ngầm của vô số sự hỗn độn, đặc biệt là
hỗn độn về xúc cảm và nghĩa. Trong truyện Cái nghèo của tôi hình miếng bánh pho mát ông hóm
hỉnh kể câu chuyện về đôi vợ chồng trẻ, cũng vẫn là người kể xưng “tôi”. Họ nghèo đến mức gia
sản hầu như chẳng có gì: “Dọn nhà đến chỉ cần một chiếc xe tải nhỏ của bạn tôi là đủ. Chăn nệm,
áo quần, soong chảo, đèn bàn, vài cuốn sách, một con mèo, toàn bộ tài sản của vợ chồng tôi chỉ
có thế. Máy nghe đài đã không có mà ti vi cũng không. Máy giặt, tủ lạnh, bàn ăn, lò sưởi, điện
thoại, máy nước nóng, máy hút bụi, máy nướng bánh mì,. . . đều chẳng có. Vợ chồng tôi nghèo đến
mức như thế đấy. Nên gọi là dọn nhà, chứ chỉ cần không tới 30 phút là xong. Không có tiền thì
đời sống đơn giản vô cùng”. Vì nghèo nên họ chọn thuê ngôi nhà với giá rẻ. Ngôi nhà được xây
8
Cách kể “hỗn độn” trong truyện ngắn Murakami Haruki
tuềng toàng, hở nhiều chỗ nên mùa hè thì mát nhưng mùa đông thì lạnh ghê hồn. Nhưng yếu tố
cốt lõi để ngôi nhà có giá thuê thấp chỉ vì bị kẹt giữa hai đường ray tàu lửa: “Người bạn giúp dọn
nhà có vẻ kinh ngạc lắm khi nhìn thấy nhà trọ mới của vợ chồng tôi bị kẹp sát giữa hai đường ray
xe lửa. Xong xuôi chuyện dọn nhà, anh ấy nhìn tôi chắc định nói gì đấy, đúng lúc xe lửa tốc hành
chạy qua, nên tôi chẳng nghe được gì cả”. Quả đúng là cái tiếng ồn của tàu lửa là trọng tâm âm
thanh người kể muốn hướng đến ngoài những sự bất tiện khác. Vậy thì khi cái tiếng ồn tàu đó vì lí
do nào đó mà không còn thì quả là hạnh phúc viên mãn: “Trong tháng Tư, đã có vài ngày xe lửa
đình công. Những ngày xe lửa đình công thì tụi tôi thật là hạnh phúc. Suốt cả ngày không có một