Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

Diễn văn gây sốc chúc con bất hạnh và gặp thật nhiều đau khổ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (462.88 KB, 9 trang )

Chúc con bất hạnh và gặp thật nhiều đau khổ - Lời dạy
con gây chấn động của Chánh án Hoa Kỳ
John Roberts – Chánh án Tòa án Tối cao Hoa Kỳ từng tốt nghiệp đại học
Harvard. Gần đây, ông có đến tham dự lễ tốt nghiệp trung học của cậu con
trai, không phải với tư cách chánh án, mà là một phụ huynh. Bài phát biểu
của ông ngày hôm ấy đã khiến tất cả mọi người sửng sốt rồi tán dương…
Ngài Chánh án đã bắt đầu bài diễn văn của mình trong sự ngỡ ngàng của
đám học trò non nớt chưa từng trải đời. Lũ trẻ vô cùng kinh ngạc bởi điều
chúng chờ đợi là những lời chúc may mắn, mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến
trong tương lai, nhưng ông đã không làm thế
Trích phần lớn bài diễn văn của Chánh án tối cao nước Mỹ
“Ngày nay những diễn giả trong lễ trao bằng thường khuôn sáo chúc các
con may mắn và những lời chúc tốt đẹp khác. Nhưng ta thì không, và ta sẽ
nói cho các con biết vì sao. Trong những năm tiếp theo của cuộc đời, ta hy
vọng lúc này lúc khác các con sẽ bị đối xử bất công, bởi chỉ có như vậy các
con mới có thể cảm nhận được giá trị của sự công bằng.
Ta hy vọng các con sẽ được nếm mùi vị của sự phản bội, bởi chỉ có như
vậy con mới có thể hiểu được tầm quan trọng của sự trung thành.
Xin lỗi phải nói thế này, nhưng ta hy vọng thỉnh thoảng các con cảm thấy
cô đơn, bởi chỉ có như vậy con mới hiểu được rằng bạn bè không phải là
thứ đương nhiên phải có(Chú thích: mà là thứ phải tìm kiếm, trân quí).
Ta hy vọng các con gặp xui xẻo lúc này lúc khác, để các con nhận thức
được vai trò của may rủi trong đời, để các con hiểu được rằng thành công
của mình không phải hoàn toàn là do mình xứng đáng được nhận, và sự
thất bại của người khác cũng không phải là do họ xứng đáng phải nhận.
Khi các con thất bại, điều các con sẽ gặp lần này lần khác, ta hy vọng
đối thủ của con sẽ hả hê trên thất bại của các con. Đấy chính là cách
giúp các con hiểu được tầm quan trọng của sự cao thượng.
Ta hy vọng thỉnh thoảng các con bị người khác coi thường, chỉ có như vậy
các con mới hiểu được học cách tôn trọng và lắng nghe là quan trọng tới
mức nào. Và ta cũng hy vọng các con sẽ có đủ những nỗi đau để học biết


cảm thông và động lòng trắc ẩn.
Cho dù ta có chúc các con những chuyện này hay không thì thật ra sớm
muộn gì những chuyện không vui đó cũng sẽ xảy ra trong cuộc sống của


các con. Việc các con thu hoạch được lợi ích từ những chuyện đó hay
không sẽ phụ thuộc vào khả năng của các con nhìn thấy những thông điệp
từ những bất hạnh của mình.”
Ngày nay những người đọc diễn văn cũng được chờ đợi sẽ đưa ra một số lời
khuyên. Lời khuyên chung phổ biến nhất mà họ đưa ra là “hãy là chính mình”.
Nhưng bạn nên hiểu điều đó có nghĩa là gì. Điều đó không có nghĩa là bạn
không làm bất kỳ thay đổi nào, trừ khi bạn hoàn hảo. Theo một nhận thức
nhất định, bạn không nên là chính mình. Bạn nên cố gắng để trở thành một
cái gì đó tốt hơn. Mọi người nói “hãy là chính mình” là bởi vì họ muốn bạn
chống lại xu hướng trở nên giống với cái mẫu mà người khác muốn bạn là
như thế. Nhưng bạn không thể là chính mình nếu bạn không tìm hiểu bạn là
ai, và bạn không thể tìm hiểu bạn là ai khi bạn còn chưa nghĩ về điều đó.”

Ông còn căn dặn lũ trẻ rằng, khi sang trường mới, hãy làm quen với những
người “nhặt lá, xúc tuyết và dọn thùng rác”. Nhớ tên của mọi người, cười
và gọi họ bằng tên của họ. Roberts biết rất nhiều học sinh nhà giàu và ông
mong lũ trẻ luôn giữ được sự khiêm tốn, hoà đồng. Ông nói: “Lời khuyên
của ta là: Đừng hành động như thể mình thuộc về những người ưu
tú, được ưu tiên (có đặc quyền đặc lợi).”

Bản tiếng Anh
Now the commencement speakers will typically also wish you
good luck and extend good wishes to you. I will not do that,
and I’ll tell you why. From time to time in the years to come, I



hope you will be treated unfairly, so that you will come to know
the value of justice. I hope that you will suffer betrayal because
that will teach you the importance of loyalty. Sorry to say, but I
hope you will be lonely from time to time so that you don’t take
friends for granted. I wish you bad luck, again, from time to
time so that you will be conscious of the role of chance in life
and understand that your success is not completely deserved
and that the failure of others is not completely deserved either.
And when you lose, as you will from time to time, I hope every
now and then, your opponent will gloat over your failure. It is a
way for you to understand the importance of sportsmanship. I
hope you’ll be ignored so you know the importance of listening
to others, and I hope you will have just enough pain to learn
compassion. Whether I wish these things or not, they’re going
to happen. And whether you benefit from them or not will
depend upon your ability to see the message in your
misfortunes.
Now commencement speakers are also expected to give some
advice. They give grand advice, and they give some useful tips.
The most common grand advice they give is for you to be
yourself. It is an odd piece of advice to give people dressed
identically, but you should — you should be yourself. But you
should understand what that means. Unless you are perfect, it
does not mean don’t make any changes. In a certain sense,
you should not be yourself. You should try to become
something better. People say ‘be yourself’ because they want
you to resist the impulse to conform to what others want you to
be. But you can’t be yourself if you don’t learn who you are,
and you can’t learn who you are unless you think about it.

But you are also privileged young men. And if you weren’t
privileged when you came here, you are privileged now
because you have been here. My advice is: Don’t act like it.
When you get to your new school, walk up and introduce
yourself to the person who is raking the leaves, shoveling the
snow or emptying the trash. Learn their name and call them by
their name during your time at the school. Another piece of
advice: When you pass by people you don’t recognize on the


walks, smile, look them in the eye and say hello. The worst
thing that will happen is that you will become known as the
young man who smiles and says hello, and that is not a bad
thing to start with.

“Các em chẳng có gì đặc biệt”
Cụm từ “Ảo tưởng sức mạnh” ám chỉ những người tự tin một cách
thái quá vào bản thân mình
Đa số giới trẻ các trường đại học có tiếng đều ảo tưởng về bản thân họ.
Họ thường nghĩ rằng mình thuộc “nhóm tinh hoa”, ảo tưởng rằng mình có
rất nhiều khả năng, ảo tưởng sẽ thành công, sẽ kiếm được nhiều tiền…
Phát biểu trong lễ tốt nghiệp của các học sinh lớp 12 Trường trung học
Wellesley ở bang Massachusetts (Mỹ) tuần trước, giáo viên tiếng Anh
David McCullough Jr. đã gây sốc khi nói thẳng rằng: “Các em chẳng có gì
đặc biệt”.

Bài phát biểu của thầy đã được nhiều tờ báo và hãng tin Mỹ đăng tải


Hãy đọc bài diễn văn của thầy David McCullough Jr và suy ngẫm về bản

thân. Các em phải nhìn lại chính mình. Hầu hết những bạn trẻ mang nhãn
“học giỏi”, dù ít hay nhiều đều có một chút ảo tưởng về mình được tạo nên
từ sự đánh giá cao của cha mẹ, thầy cô và những người thân, nhưng đã
đến lúc chúng ta cần đủ trưởng thành để nhận ra rằng: “thật sự các em
không đặc biệt. Và các em cũng không có gì khác biệt”
Trích phần lớn bài diễn văn của David McCullough Jr
“Đúng vậy, các em đã được bọc tã,được nâng niu che chở, được yêu
mê muội, được đội mũ bảo hiểm, được bọc giấy bong bóng. Đúng vậy,
những người lớn giỏi giang với những việc khác cần làm đã giữ các em,
hôn các em, cho các em ăn, lau miệng, lau mông, đào tạo các em, dạy
các em, giúp các em học, huấn luyện các em, lắng nghe các em,
khuyên các em, khích lệ các em, an ủi các em và khích lệ các em một
lần nữa. Các em đã được hích, thúc , dỗ dành, phỉnh nịnh, tâng bốc và
được van nài, cầu khẩn. Các em đã được tung hô, chúc tụng và được
sùng bái và được gọi là cái bánh ngọt ngào. Đúng vậy đấy


Mỗi năm có ít nhất 3,2 triệu học sinh tốt nghiệp từ hơn 37.000 trường trung
học trên toàn quốc. Điều này có nghĩa là mỗi năm có 37.000 học sinh tiêu
biểu được đọc bài diễn văn, 37.000 chủ tịch hội học tập, 92.000 giọng ca
nổi bật, 340.000 vận động viên nổi bật vênh váo.
Bình luận: mỗi năm riêng ở nước Mỹ có hàng chục nghìn người đặc biệt tốt
nghiệp phổ thông và được kì vọng làm nên những điều to lớn thay đổi thế giới, vậy
họ đi đâu hết rồi. Chỉ toàn thấy những con ong cái kiến cần mẫn thu vén vật chất
về cho bản thân, cho gia đình mà không làm được điều gì để thế giới này đẹp lên,
bình an hơn, và làm cho người khác hạnh phúc Chính bản thân những người đặc
biệt đó còn không thể làm cho mình hạnh phúc được, không thể tự giải quyết các
vấn đề chồng chất của bản thân thì sao có thể làm được gì tốt cho người khác và
thế giới


Nhưng đừng có tư tưởng rằng các em là gì đó đặc biệt. Vì các em không
đặc biệt đâu

Nếu như các em học được điều gì đó trong bốn năm ở đây thì tôi hy vọng
rằng điều đó là, việc giáo dục cần phải vì niềm vui sướng học tập hơn là vì
lợi thế về mặt vật chất. Các em đã được học, tôi hy vọng thế, rằng sự
thông thái là thành phần chính của Hạnh phúc (thành phần thứ hai là kem,
cười). Tôi cũng hy vọng rằng các em đã học đủ để nhận ra rằng các em
biết quá ít tại thời điểm hiện tại. Ngày hôm nay chỉ là khởi đầu. Đi tới đâu
mới là quan trọng
Tôi tha thiết mong muốn rằng, các em có làm bất kì việc gì thì cũng không
vì nguyên nhân nào khác ngoài vì các em yêu thích nó và tin vào sự quan
trọng của nó.
Hãy phản kháng lại sự thoải mái dễ chịu của sự thoả mãn, sự lấp lánh
giả dối vẻ ngoài của chủ nghĩa vật chất, sự tê liệt đê mê của sự tự
mãn.


Hãy xứng đáng với lợi thế của các em. Và đọc ... đọc tất cả thời gian ...
đọc như là một điều của nguyên tắc, như là một điều của lòng tự trọng.
Đọc như là một yếu tố nuôi dưỡng của cuộc sống. Hãy phát triển và
bảo vệ tính nhạy cảm về đạo đức và thể hiện tính cách để áp dụng nó.
Mơ ước to lớn. Làm việc chăm chỉ. Tự nghĩ cho chính mình. Yêu tất cả
mọi thứ các em yêu thích, tất cả mọi người các em yêu thích, với tất cả
sức mạnh của các em. Và làm như vậy, please, với một cảm giác cấp
bách, vì mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ đang làm cho cuộc sống ngắn
lại.
Cuộc sống tràn đầy, cuộc sống khác biệt, cuộc sống không ích kỷ là
thành tựu, chứ không phải thứ gì đó rơi vào lòng các em bởi vì các em
dễ thương


Các em sẽ nhận thấy những người cha ông dựng nước đã vất vả để
đảm bảo những quyền không thể tách rời là SỐNG, TỰ DO và THEO
ĐUỔI HẠNH PHÚC. (Chú thích: trích từ Tuyên ngôn Độc lập của nước
Mỹ). Tôi nghĩ rằng, Theo đuổi Hạnh phúc chẳng chừa lại được chút
thời gian nào đâu cho việc nằm vạ vật xem những con vẹt sặc sỡ trượt
patanh trên Youtube (Chú thích: ý muốn nói là xem những điều vô bổ
và tán gẫu trên mạng)
Bản tiếng Anh:
…Yes, you’ve been pampered, cosseted, doted upon, helmeted,
bubble-wrapped. Yes, capable adults with other things to do
have held you, kissed you, fed you, wiped your mouth, wiped
your bottom, trained you, taught you, tutored you, coached
you, listened to you, counseled you, encouraged you, consoled
you and encouraged you again. You’ve been nudged, cajoled,
wheedled and implored. You’ve been feted and fawned over
and called sweetie pie. Yes, you have.

Across the country no fewer than 3.2 million seniors are
graduating about now from more an 37,000 high schools.
That’s 37,000 valedictorians… 37,000 class presidents…


92,000 harmonizing altos… 340,000 swaggering jocks…
2,185,967 pairs of Uggs
But do not get the idea that you’re anything special. Because
you’re not.
…If you’ve learned anything in your four years here I hope it’s
that education should be for, rather than material advantage,
the exhilaration of learning. You’ve learned, too, I hope, as

Sophocles assured us, that wisdom is the chief element of
happiness. (Second is ice cream… just an FYI.) I also hope
you’ve learned enough to recognize how little you know… how
little you know now… at the moment… for today is just the
beginning.
Resist the easy comforts of complacency, the specious glitter
of materialism, the narcotic paralysis of self-satisfaction.
Be worthy of your advantages. And read… read all the time…
read as a matter of principle, as a matter of self-respect. Read
as a nourishing staple of life. Develop and protect a moral
sensibility and demonstrate the character to apply it. Dream
big. Work hard. Think for yourself. Love everything you love,
everyone you love, with all your might. And do so, please, with
a sense of urgency, for every tick of the clock subtracts from
fewer and fewer
The fulfilling life, the distinctive life, the relevant life, is an
achievement, not something that fell into your lap because
you’re a nice person
You’ll note the founding fathers took pains to secure your
inalienable right to life, liberty and the pursuit of happiness—
quite an active word, pursuit—which leaves, I should think,
little time for lying around watching parrots roller-skate on
YouTube.




×