Tải bản đầy đủ (.doc) (70 trang)

Tiếu Ngạo Giang Hồ 210

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (110.66 KB, 70 trang )

Tiếu Ngạo Giang Hồ
Hồi 211
Lệnh Hồ Xung bày kế
giúp Bất Giới
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Ðã thành vợ chồng sao lại
không sinh con đẻ cái?
Doanh Doanh tỏ vẻ bực mình
đáp:
- Xung lang còn nói trăng nói
cuội thì trong ba ngày tiểu muội
không hỏi đến Xung lang đừng
trách.
Lệnh Hồ Xung biết nàng nói
sao làm vậy liền thè lưỡi ra
đáp:
- Ðược rồi! Tiểu huynh không
dám nói đùa nữa. Bây giờ tính
đến việc chính. Chúng ta lên
ngọn Kiến Tính coi.
Hai người liền thi triển khinh
công chạy lên núi Kiến Tính thì
thấy trong Vô Sắc am đã vắng
tanh không một bóng người, cả
những dãy nhà ở của quần đệ
tử, phòng nào phòng nấy đều
trống rỗng. Ðồ đạc vất ngổn
ngang, áo quần bỏ loạn xạ, đao
kiếm quăng dưới đất. Có điều
khắp nơi không thấy vết máu
đủ tỏ chẳng ai bị thương.


Lệnh Hồ Xung cùng Doanh
Doanh lại qua Hằng Sơn biệt
viện ở Thông Nguyên cốc cũng
chẳng có bóng người nào. Trên
bàn hãy còn bừa bãi thịt rượu.
Lệnh Hồ Xung thèm rượu đến
chảy nước miếng không dám
uống một hớp nào.
Chàng nói:
- Ðói lắm rồi! Mau xuống chân
núi tìm cơm ăn nước uống.
Vào khoảng giờ mùi hai người
tới chân núi Hằng Sơn tìm vào
một quán cơm ăn no một bữa.
Doanh Doanh xé trường bào lấy
một miếng vạt lớn bịt đầu cho
Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Phải thế này mới được. Nếu
không thì người ta bảo nhà sư
dụ gái lương gia đưa đi khắp
nơi chẳng còn ra thể thống gì
nữa.
Hai người nhìn nhận đường lên
Hắc Mộc Nhai rồi đề khí vọt đi
thật lẹ.
Ði chừng hơn một giờ bỗng
nghe tiếng quát tháo om sòm
dường như tiếng Ðào Cốc lục
tiên. Hai người liền chạy về

phía phát ra thanh âm. Khi tới
gần nhìn rõ thì quả là Ðào Cốc
lục tiên.
Doanh Doanh trỏ tay khẽ nói:
- Không hiểu sáu cái quái thai
kia gây lộn với ai?
Hai người chuyển quanh một
góc núi, ẩn sau gốc cây lớn
nhìn rõ Ðào Cốc lục tiên đang
quát tháo và chiến đấu kịch liệt
với một người nào đó.
Người kia chợt lui chợt tới thân
hình rất mau lẹ. Chỉ trông thấy
một bóng xám xuyên qua xuyên
lại giữa sáu anh em Ðào Cốc.
Người đó chính là mẫu thân của
Nghi Lâm mà cũng là mụ giả
câm giả điếc ở trên chùa Huyền
Không.
Tiếp theo rít lên hai tiếng chát
chát.
Ðào Căn Tiên và Ðào Thực
Tiên hét lên be be vì chúng bị
đánh trúng một cái bạt tai.
Lệnh Hồ Xung cả mừng khẽ
nói:
- Món nợ này trả mau thật. Tiểu
huynh phải cạo đầu mụ mới
được.
Tay cầm đốc kiếm lăm lăm

chàng chỉ còn chờ Ðào Cốc lục
tiên không địch nổi mụ là nhảy
ra báo thù.
Bỗng nghe những tiếng "bốp
bốp" như pháo liên châu.
Sáu anh em Ðào Cốc lục tiên bị
mụ tát rất nhiều.
Ðào Cốc lục tiên tức giận vô
cùng! Chúng chỉ mong nắm
được chân tay mụ là giơ lên xé
thành bốn mảnh.
Mụ cũng biết Ðào Cốc lục tiên
rất lợi hại nên chỉ tát tai đối
phương chứ không dám thò tay
đánh vào yếu huyệt của họ vì
mụ sợ sử kình lực đến nơi có
đánh trúng một hai người thì
chính mụ cũng bị mấy tên kia
bắt được.
Hai bên lại đấu một hồi, bà bà
biết khó lòng thủ thắng mụ liền
vung tít hai bàn tay tát luôn vào
bốn người cùng một lúc rồi đột
nhiên nhảy lùi về phía sau chạy
trốn.
Mụ chạy nhanh như chớp, mới
trong khoảnh khắc đã ra xa
ngoài mấy chục trượng.
Ðào Cốc lục tiên chỉ lớn tiếng
thóa mạ quát tháo om sòm chứ

không rượt theo vì họ biết rằng
không thể đuổi kịp.
Lệnh Hồ Xung từ trong gốc cây
nhảy xổ ra vung kiếm lên quát:
- Chạy đi đâu?
Ánh bạch quang vừa lóe lên,
mũi kiếm của Lệnh Hồ Xung đã
nhằm cổ họng bà bà phóng tới.
Chiêu kiếm này thật là lợi hại.
Bà bà giật mình kinh hãi vươn
tay ra toan chụp lấy thanh
trường kiếm.
Lệnh Hồ Xung liền nghiêng
kiếm đi đâm vào vai bên phải
mụ. Mụ không còn đường né
tránh vội lùi lại phía sau hai
bước.
Lệnh Hồ Xung đã cầm kiếm
trong tay thì bà bà còn địch nổi
chàng thế nào được?
Chàng lại phóng kiếm veo véo
đánh ra ba chiêu bức bách mụ
phải lùi năm bước nữa. Giả tỷ
chàng muốn giết mụ thì mụ đã
toi mạng rồi.
Ðào Cốc lục tiên thấy Lệnh Hồ
Xung thắng thế liền lớn tiếng
hoan hô. Thanh trường kiếm
của Lệnh Hồ Xung đã chỉ vào
trước mặt mụ.

Giữa lúc ấy bọn Ðào Căn Tiên
bốn người nhảy xổ lại túm lấy
chân tay mụ giơ lên toan xé thì
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng quát:
- Không được giết mụ!
Ðào Hoa Tiên vung chưởng tát
vào mặt bà bà để trả thù.
Lệnh Hồ Xung lại quát:
- Hãy treo mụ lên rồi sẽ tính!
Ðào Căn Tiên hô lớn:
- Lấy dây đem đây! Lấy dây
đem đây!
Nhưng cả sáu người chẳng ai
đem dây nhợ chi hết. Ở giữa
nơi hoang dã việc tìm kiếm
khúc dây cột không phải
chuyện dễ.
Ðào Chi Tiên và Ðào Căn Tiên
nhớn nhác nhìn ra bốn phía để
kiếm dây thừng. Chúng sơ ý đột
nhiên nới tay một chút, bà bà
liền thừa cơ cựa mạnh một cái
thoát ra khỏi bàn tay đối
phương. Mụ lăn mình dưới đất
để lảng ra xa. Nhưng lúc mụ
toan đứng lên chạy trốn bỗng
sau lưng đau nhói lên.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Ðứng lại đã!
Mũi trường kiếm của chàng khẽ

đâu vào sau lưng bà bà.
Bà bà không ngờ kiếm thuật
Lệnh Hồ Xung lại ghê gớm đến
thế.
Mụ cả kinh thất sắc đành đứng
yên không dám nhúc nhích.
Ðào Cốc lục tiên lật đật chạy
tới, chúng vung sáu ngón tay
điểm vào sáu chỗ huyệt đạo ở
chân tay và nách mụ già.
Ðào Căn Tiên sờ lên má thấy
sưng vù vì bị tát. Hắn vung tay
lên định tát mụ để trả thù nhưng
Lệnh Hồ Xung nể mặt Nghi
Lâm không muốn mụ bị đòn
liền giơ tay lên cản lại nói:
- Khoan đã! Chúng ta hãy cột
mụ treo lên cao rồi sẽ liệu.
Ðào Cốc lục tiên nghe nói đến
chuyện treo mụ lên đều lấy làm
hứng thú. Chúng liền lột da cây
để bện thừng cột mụ.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Vì lẽ gì các vị lại xẩy cuộc
động thủ với mụ?
Ðào Chi Tiên đáp:
- Sáu anh em lão phu ngồi đây
đại tiện đến lúc hứng thú thì mụ
ác ôn này đột nhiêm sầm sầm
chạy tới hỏi: "Này các ngươi có

thấy một tên tiểu ni cô nào qua
đây không?" Mụ ăn nói vô lễ lại
làm cụt hứng trong cơn đại
tiện...
Doanh Doanh nghe Ðào Chi
Tiên nói chuyện thô tục mà
không ngượng miệng bất giác
nàng chau mày bỏ ra chỗ khác.
Lệnh Hồ Xung cười nói:
- Ðúng thế! Mụ quả là người
thô lỗ không hiểu nhân tình thế
thái.
Ðào Chi Tiên nói:
- Dĩ nhiên bọn lão phu không
muốn gây lời với mụ bảo mụ
bước đi. Thế là mụ động thủ
đánh liền và hai bên đi vào
cuộc đại chiến. Lệnh Hồ huynh
đệ! Nếu huynh đệ không đến
kịp thời là mụ trốn mất.
Ðào Hoa Tiên nói:
- Không phải thế đâu! Bọn lão
phu muốn để mụ chạy đi mấy
bước cho mụ mừng hụt một
phen rồi sau mới rượt theo bắt
mụ.
Ðào Thực Tiên nói:
- Ðào Cốc lục tiên có bao giờ
muốn ăn thua với kẻ vô danh?
Bằng không thì đã nhất quyết

bắt mụ rồi.
Ðào Cán Tiên nói:
- Lão phu muốn dùng cách mèo
bắt chuột nên để mụ chạy đi rồi
mới nhảy xổ lại vồ lấy.
Lệnh Hồ Xung đã biết bọn Ðào
Cốc lục tiên chẳng bao giờ chịu
thua ai liền cười nói:
- Một mèo đuổi bắt sáu chuột
còn được, huống chi sáu mèo
đuổi bắt một con chuột thì chỉ
việc thò tay ra là túm được.
Ðào Cốc lục tiên tưởng Lệnh
Hồ Xung họa với chúng thì
trong lòng cao hứng vô cùng.
Mọi người đang nói chuyện thì
dây thừng đã bện xong.
Bọn Ðào Cốc lục tiên liền trói
chặt chân tay bà bà lại treo lên
một cây cao.
Lệnh Hồ Xung vung kiếm lên
quét đứt da cây một chỗ dài
chừng sáu bảy thước. Chàng lại
dùng mũi kiếm viết vào chỗ
thân cây gạt da bảy chữ lớn:
"Bình giấm chua đệ nhất thiên
hạ".
Ðào Căn Tiên hỏi:
- Lệnh Hồ huynh đệ! Sao mụ
này được nổi tiếng là bình giấm

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×