Tải bản đầy đủ (.pdf) (12 trang)

Long hổ phong vân - tập 38

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.99 KB, 12 trang )

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
396
CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI TÁM
CAO XANH XUỐNG PHƯỚC

Cơ Băng Nhạn thốt:
-Chúng ta nên để ý đến Vương Xung !
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Đúng rồi ! Và nhất đònh cái tên Vương Xung không phải là tên thật của hắn !
Cơ Băng Nhạn tiếp:
-Chẳng những hành tung của hắn bí mật mà võ công của hắn cũng được giấu
diếm luôn. Hắn cố che giấu thân thế và tài năng, chắc chắn là do một mưu đồ gì
đó…
Tiểu Phi mỉm cười:
-Ngươi cho rằng hắn là người có võ công cao nhất trong bọn ?
Cơ Băng Nhạn chớp mắt:
-Không lẽ ta lầm ?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Theo ta nghó hắn còn kém một người !
Cơ Băng Nhạn hỏi gấp:
-Ai ?
Tiểu Phi buông từng tiếng:
-Tỳ Bà Công Chúa !
Hồ Thiết Hoa vỗ đùi kêu bép một tiếng:
-Phải ! Nếu nàng chẳng biết võ công thì chẳng bao giờ có nhãn lực cao minh như
vậy !
Tiểu Phi lại tiếp:
-Hơn Vương Xung, nàng che giấu kín đáo tài năng của nàng, tỏ ra yếu đuối, gió


thổi cũng bay, nếu không luyện được nội công đến mực hỏa hầu, thì chẳng khi nào
nàng dồn ép kình khí được như vậy.
Hồ Thiết Hoa nhìn quanh ngôi lều, bỗng cười lên mấy tiếng, rồi lẩm nhẩm:
-Một nàng công chúa ở tại quan ải xa xôi, có võ công cao tuyệt đúng là một sự
kiện thích thú đấy !
Y đưa cao chén rượu lên, nhìn bọn Cơ Băng Nhạn, Tiểu Phi, đoạn nốc một hơi
cạn.
Bổng có tiếng hắng dặng vang lên bên ngoài lều. Rồi có tiếng cười, tiếp theo là
một câu nói:
-Tam vò chưa ngủ à ? May quá ! Tại hạ đến đây bái kiến đấy !

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
397
***

Người vừa đến là Ngô Thanh Thiên, ngoại hiệu Thanh Thiên Kiếm Khách,
người anh cả trong cặp Gnô thò Song Hiệp Du Long Kiếm.
Y cười luôn, chừng như y có niềm hân hoan to lớn lắm.
Tiểu Phi cũng như hai người bạn, tự hỏi họ Ngô đến đây với mục đích gì.
Ngô Thanh Thiên không để cho cả ba thắc mắc lâu thốt:
-Chắc các vò không tưởng nổi nguyên do khiến tại hạ đến đây ?
Hồ Thiết Hoa tỏ vẻ hoang mang:
-Các hạ nói đúng ! Bọn tại hạ đang tìm hiểu đây !
Ngô Thanh Thiên mỉm cười:
-Thực ra thì có người ủy thác tại hạ một việc !
Hồ Thiết Hoa lấy làm lạ:
-Có người ủy thác ? Ai ? Và ủy thác việc gì ?

Ngô Thanh Thiên tỏ vẻ thần bí, đáp:
-Quy Tư Vương nhờ tại hạ đến đây cầu thân !
Cơ Băng Nhạn giật mình:
-Cầu thân ?
Hồ Thiết Hoa cười đến chảy nước mắt:
-Thích thú quá ! Cái vò Vương gia đó thế mà đáng yêu đấy ! Chẳng hay, trong ba
anh em tại hạ, người nào được chọn làm phò mã ?
Ngô Thanh Thiên cũng cười theo:
-Cái việc cầu thân này, thực sự thì không do ý của Vương gia mà chính là do nơi
tâm hướng của công chúa, con đã muốn thì cha cũng thuận theo !
Cơ Băng Nhạn lui về một góc ngồi riêng ra.
Hắn biết, chẳng bao giờ Tỳ Bà Công Chúa chọn hắn làm chồng.
Hồ Thiết Hoa thì lộ vẻ khẩn trương ra mặt.
Tiểu Phi sáng mắt lên, tuy chẳng biểu hiện một cảm nghó nào ngoài mặt, chàng
cũng khẩn trương như Hồ Thiết Hoa.
Cơ Băng Nhạn nhìn cả hai, cười thầm.
Ngô Thanh Thiên lại dần dà chưa chòu tiếp.
Hồ Thiết Hoa sau cùng không đè nén được bồn chồn, buột miệng hỏi:
-Chẳng hay … vò công chúa đó đã … đã … để ý đến ai ?
Chẳng phải y tha thiết mong mỏi được làm phò mã, song nếu y không được mắt
xanh nhìn đến thì thật là bẻ mặt.
Bình sinh, y cho là một điều mất só diện nhất nếu bò một nữ nhân chê.
Ngô Thanh Thiên cười nhẹ, nhìn y:
-Người được mắt xanh nhìn đến chính là các hạ !
Tiểu Phi cười hì hì:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
398

-Hay quá ! Vò công chúa đó biết chọn bậc anh hùng ! Nhãn lực của nàng tinh vi
lắm lắm !
Giọng nói của chàng có hơi chua chua, chàng cười song nụ cười nhạt nhẽo quá
chừng.
Không phải chàng ganh với Hồ Thiết Hoa.
Nhưng Hồ Thiết Hoa được chọn, trong khi chàng có mặt thì điều đó làm cho
chàng mất mặt rõ ràng.
Bởi chàng đinh ninh là trong ba người, chàng có hy vọng nhất.
Nếu bảo là chàng tin tưởng cũng chẳng sai sự thật !
Hồ Thiết Hoa đang cầm chén rượu đầy, chén rượu đó nghiêng lúc nào y cũng
chẳng hay biết, rượu đổ lên mình y, y cũng không hay biết.
Y quá mừng, quá vui đến độ ngây người.
Lâu lắm, y cao giọng hỏi:
-Vô lý ! Tại sao nàng lại chọn tại hạ ? Các hạ có lầm chăng ?
Ngô Thanh Thiên mỉm cười:
-Việc là việc quan trọng, tại hạ lầm thế nào được !
Hồ Thiết Hoa nhìn thoáng sang Tiểu Phi, chừng như để thò oai, đoạn cao giọng
tiếp:
-Nhất đònh là các hạ lầm ! Các hạ nên về hỏi lại cho kỹ đi !
Ngô Thanh Thiên lắc đầu:
-Không cần phải hỏi lại. Bây giờ tại hạ chỉ chờ nghe các hạ đáp ứng hay khước
từ, tại hạ về phục lònh với Vương gia thôi.
Hồ Thiết Hoa đưa chén rượu lên môi, mới hay là chén cạn.
Cơ Băng Nhạn cười khanh khách:
-Một việc quan trọng như vậy, các hạ lại bảo hắn quyết đònh nhanh, làm sao hắn
quyết đònh được ? Các hạ hãy để cho hắn suy nghó chứ ?
Ngô Thanh Thiên trầm ngâm một lúc:
-Nếu thế, tại hạ xin cáo từ, sau nửa khắc thời gian, tại hạ sẽ trở lại ! Tam vò nên
biết cho, chẳng phải tại hạ gấp, bởi việc này có liên quan gì đến mình mà gấp ?
Chính cái vò công chúa đó gấp muốn biết đấy !

Y kết thúc câu nói bằng tiếng cười ha hả, rồi y đứng lên, nghiêng mình chào
biệt, lui ra khỏi lều.
Tiểu Phi nhìn sang Hồ Thiết Hoa, điểm phớt một nụ cười:
-Mừng cho ngươi ! Mừng cho ngươi đó ! Bao nhiêu năm qua, sống cuộc đời du
đảng, vô gia cư, cuối cùng rồi phúc phần lại đến, làm phò mã như ai ! Thật ta
không tưởng nổi, tạo hóa vẻ vời những cảnh oái oăm kể ra cũng thích thú cho
người được may mắn !
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
399
-Tử Công Kê ơi, ngươi có nghe hắn nói đó không ? Ha ha ! Một nữ nhân lại để ý
đến ta, xem thường hắn, hắn ghen ! Hắn ghen Tử Công Kê ơi !
Y cười, gập lưng cười, cười bò lăn trên giường.
Y chực dòp hạ Cơ Băng Nhạn, y cũng chực dòp hạ luôn Tiểu Phi, bởi luôn luôn y
bại trong bất cứ cuộc tranh biện nào.
Bây giờ y đánh bại được Tiểu Phi, vì công chúa chọn y, bỏ rơi to, y không thích
thú sao được !
Phải chứ ! Ít nhất y cũng phải thắng được một lần, có như vậy lòng mới hả !
Tiểu Phi đưa tay vuốt mũi, hừ một tiếng:
-Ta ghen ?
Cơ Băng Nhạn phì cười:
-Ta biết, chẳng phải ngươi ghen, bất quá, ngươi tức thôi ! Ngươi đang bất bình,
bất bình nặng !
Tiểu Phi vụt cười vang.
Rồi cả ba cùng cười vang, họ cười vì câu chuyện thật là hoang đường. Mà hoang
đường. Mà hoang đường một cách thích thú. Tuy hoang đường, song lại là sự thật !
Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

-Tại sao lại có trường hợp này ? Bỗng nhiên, một đùi dê béo từ ngang trời rơi
xuống, đáp đúng miệng ta ?
Đoạn y hỏi tiếp:
-Một nữ nhân khô đét, cằn cổi, ở cái đất đòa cũng khô đét, cằn cổi trong ngôi cổ
quán xiêu vẹo, tồi tàn, mà không buồn nhìn ta nửa mắt, đột nhiên nàng công chúa
diễm lệ lại đòi lấy ta làm chồng ! Lại bức ta phải ưng thuận gấp ! Ta làm sao hiểu
được, cái số của ta rồi đưa ta đến đâu ?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Cơ Băng Nhạn, ngươi xem kìa, xem hắn đắc ý như thế nào ! Bây giờ chúng ta
nên đi tìm ngay Ngô Thanh Thiên bảo cho họ Ngô biết là phò mã đang chờ, nhờ
Ngô Thanh Thiên đưa đi gặp ngay công chúa ! Chậm một chút là hắn điên loạn lên
cho mà xem !
Hồ Thiết Hoa bỗng nhiên ngảy dựng lên, hét:
-Không được ! Không thể được !
Tiểu Phi giật mình:
-Tại sao không được ? Ngươi từ khước cái mối lương duyên này à ?
Hồ Thiết Hoa không cười nữa, trừng mắt nhìn chàng:
-Đương nhiên là ta khước từ !
Tiểu Phi lấy làm lạ:
-Ta thấy ngươi hân hoan quá, giả như bảo ngươi quỳ mọp trước gối công chúa,
ngươi cũng dám làm như thường ! Nhưng tại sao ngươi lại đổi ý thình lình ?
Hồ Thiết Hoa đáp:
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NDT
400
-Thực sự thì ta cũng thích cái nàng công chúa đó lắm. Giả như nàng chọn ngươi,
không chọn ta thì ta cũng khó chòu vậy. Song nàng muốn lấy ta, nhất đònh việc đó
không thể thành, ta chẳng bao giờ đáp ứng.

Tiểu Phi cau mày:
-Mà tại sao chứ ?
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:
-Không đáp ứng là không đáp ứng, chứ còn tại sao nữa ?
Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Ta chỉ sợ hắn nổi chứng như ngày nào ! Người ta thích hắn, hắn không thích
người ta. Trái lại khi người ta không thích hắn, hắn lại bám dính như đỉa đeo chân
trâu !
Hồ Thiết Hoa hấp tấp chận lời:
-Ta làm gì có ý tứ đó ? Chẳng qua … chẳng qua .. chỉ vì …
Y không làm sao thốt thành câu, y hấp tấp, lúng túng trông thảm quá.
Cơ Băng Nhạn rùn vai:
-Chẳng qua làm sao ?
Hồ Thiết Hoa xuất hạn, ướt đầu, ướt trán:
-Các ngươi nghó, người như ta, làm gì trở thành chồng một vò công chúa được ?
Liệu ta có nuôi nổi nàng chăng ? Mà dù sự thể đó có thành tựu đi nữa, lẽ nào ta lại
theo nàng làm phò mã, bỏ các ngươi, bỏ cuộc sống tự do này sao ?
Tiểu Phi cười lớn:
-Đừng nghó đến việc chưa xảy ra, ngươi hãy nghó đến hiện tại.
Cơ Băng Nhạn gật đầu:
-Phải đó, người ta dành ý tốt cho mình, nếu mình không đáp ứng thì chẳng
những mình không thu hoạch lợi ích gì, lại còn chọc giận người ta. Ngươi đừng
quên cái kế hoạch của bọn ta, vô luận làm sao, ngươi cũng phải đáp ứng để có thời
gian mình thực hiện kế hoạch !
Hồ Thiết Hoa hét lên:
-Nếu các ngươi bức ta quá, ta sẽ trốn đi ?
Cơ Băng Nhạn cười nhẹ:
-Có ta và Lưu Hương ở đây, ngươi trốn mà thoát được chăng ?
Hồ Thiết Hoa lại nhảy dựng lên:
-Hôn nhân là việc lớn của một đời người, tại sao các ngươi bức ta làm cái việc

không thể làm ? Các ngươi hành động như vậy, thử hỏi có còn xứng đáng là bằng
hữu của ta chăng ? Các ngươi … các ngươi là những tên bán bạn cầu vinh, để thủ
lợi!
Tiểu Phi cùng Cơ Băng Nhạn đưa mắt nhìn nhau, rồi Tiểu Phi đứng dậy thốt:
-Nếu vậy, ta đi tìm họ, tỏ rõ cái ý từ hôn cho họ biết sớm !
Cơ Băng Nhạn thở dài:

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×