Tải bản đầy đủ (.pdf) (11 trang)

Long hổ phong vân - tập 87

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (61.03 KB, 11 trang )

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
820

CHƯƠNG THỨ TÁM MƯƠI BẢY
ĐƯỜNG RANH SỐNG CHẾT


Giọng nói đó, rất quen thuộc đối với Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương, song trong
nhất thời, cả hai không nhận ra người.
Khi người thấp nhỏ đến bên cửa sổ, bọn Sở Lưu Hương mới nhơ ra là lúc thoát
đi, quên khép cánh cửa lại.
Dưới ánh sao mờ mờ, Sở Lưu Hương và Hồ Thiết Hoa bây giờ mới thấy được
mặt người đó.
Cả hai hết sức kinh ngạc.
Người đó chính là lão nhân thần bí họ đã gặp tại Ủng Thuý Sơn Trang.
Còn người kia tuy chưa hiện ra nơi khung cửa sổ, bọn Sở Lưu Hương cũng thừa
hiểu là Quân tử kiếm Hoàng Lỗ Trực.
Họ đến đây làm gì, lúc đêm sâu! Tại sao họ sợ bò bại lộ hành tung?
Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương vô cùng ký quái!
Trong ánh mắt của lão nhân thần bí ẩn ước có vẻ hứng khởi mà cũng khích động
phi thường.
Tuy nhiên, lão nhìn ra bên ngoài, qua bóng đêm mông lung nhìn đến xuất thần,
tự nhiên, vẻ hứng khởi khích động không còn nữa, mọt lúc lâu, lão thở dài, thốt:
-Trong mấy năm sau này, lão phu lại sanh tánh hay nghi ngờ! Các hạ...
Hoàng Lỗ Trực vỗ tay lên đầu vai lão mỉm cười:
-Lão phu không trách các hạ đâu! Ai ở trong hoàn cảnh của các hạ cũng phải
cẩn thận, dè dặt như các hạ cả!
Lão nhân bí mật cúi đầu, cất giọng buồn buồn:


-Dưới gầm trời này, ai ai cũng muốn trừ diệt lão phu! Chỉ có các hạ! Trước sau
các hạ không hề bỏ rơi lão phu, chẳng những lao phu không đáp được thònh tình đó
mà lại còn làm phiền l đến các hạ nữa!
Hoàng Lỗ Trực ôn tồn đáp:
-Bằng hữu, quý ở chỗ tương tri, vô luận các hạ đối với ngoại nhân như thế nào,
lão phu không cần biết, lão phu chỉ biết là các hạ trung thành chana thực với lão
phu như thế đủ lắm rồi! Trên thế gian này, không một ai đáng cho lão phu tin
tưởng bằng các hạ.
Lão mỉm cười, tiếp:
-Càng về già, càng khó tìm một bằng hữu trung thành, chân thực như các hạ!
Làm gì có một người thứ hai như các hạ!
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
821
Lão nhân bí mật lộ niềm khích động qua ánh mắt, cười nhẹ, thốt:
-Câu nói đó, đáng lẽ chính lão phu nói ra mới phải! Nếu giang hồ biết được
Quân tử kiếm cùng lão phu kết bạn sống chết với nhau, thì họ sẽ kinh ngạc hơn
nghe cái tin Thiên Phong Đại Sư hoàn tục cưới vợ!
Lão cười, song tiếng cười nghe còn thảm hơn tiếng khóc.
Hồ Thiết Hoa và Sở Lưu Hương không hẹn mà đồng, cả hai cùng nhìn nhau và
cả hai cùng có một ý nghó.
Lão nhân đó mang nạ!
Nhưng lão là ai?
Tại sao thiên hạ giang hồ muốn trừ diệt lão?

***

Hồ Thiết Hoa vốn nóng tính, toan xông ra, chạm mặt lão nhân bí mật, chụp

chiếc nạ gỡ xuống, xem cho biết lão là ai.
Nhưng, Đái Độc Hành và Sở Lưu Hương bất động, y không dám tự chuyên đành
ngồi tại chỗ tiếp tục nghe.
Một lúc lâu, Hoàng Lỗ Trực thốt:
-Đêm nay, đáng lẽ ra tại hạ không nên đến...
Lão nhân bí mật chận lời:
-Lão phu muốn các hạ đến, đến để xem cho biết!
Niềm phấn khởi lại hiện lộ nơi ánh mắt, chứ lão đã mang nạ thì làm sao thấy
được cảm nghó qua thần sắc lão?
Lão bật cười, tiếng đầu tiên của lão phát ra, từ lúc mới đến đây.
Lão tiếp:
-Có lẽ bình sanh, các hạ chưa thấy một ai có nhan sắc diễm kiềm mỹ lệ như vậy!
Hoàng Lỗ Trực cười nhẹ:
-Tại hạ cần chi nhìn tận mắt? Tại hạ thừa hiểu, đó là một con người tuyệt đẹp,
tuyệt thông minh, tại hạ chỉ sợ có thêm một người thứ ba trong cuộc đàm thoại, các
hạ lại mất tự nhiên đi...
Lão nhân bí mật thốt:
-Chẳng có gì bất tiện cả? Lão phu có nới với bà ta vì các hạ và nếu hôm nay
được tiếp kiến các hạ, hẳn bà ta phải hân hoan!
Bỗng lão tiếp:
-Hôm nay, nhất đònh chúng ta phải uống vui, uống thật nhiều. Đã lâu lắm rồi ,
lão phu chưa có dòp tận mở lòng, và có thể sau lần này, chẳng còn dòp nào nữa!
Hoàng Lỗ Trực chận lời:
-Nếu cho là ngày vui, thì đừng nói đến điều gở, Thời gian có lẽ đã đến rồi, các
hạ nên bày rượu ra đi.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
822

Cả hai đến đây, có hẹn với người, và họ đang chờ người đó đến.
Hồ Thiết Hoa cười thầm ,nghó:
-Không ngờ học đường bỗng trở thành tửu điếm! Ai ai cũng muốn đến đây uống
rượu, tự mang đến uống, không cần điếm chủ cung cấp!
Sở Lưu Hương càng lắng nghe chuyện càng kỳ quái!
Cứ theo khẩu khí của Lão nhân bí mật, chỉ lão có hẹn với tình nhân lão đang đợi
người tình đến.
Tại sao lão hẹn với tình nhân, hội hiệp tại chỗ này?
Tình nhân của lão là ai? Người ầy vì lý do gì, không dám chường mặt với đời,
bắt buộc phải hẹn hò, âm thầm, lén lút?
Lão gọi là bà, người ấy vào trạc tuổi nào? không lẽ người tình còn trẻ?
Bởi, ai ai cũng có thể gọi người tình của mình là bà cả? Bà là cái tiếng thông
thường!
Lão nhân bí mật có mang theo một chiếc bao. Lão vừa mở bao ra lấy những
món trong đó, đặt lên bàn, vừa cười, thốt:
-Những món này, rất bình thường, song bà ra thích dùng, bà sẽ quý những vật
này, hơn châu báu!
Hoàng Lỗ Trực gật đầu:
-Vật gì cũng thế, không quý ở bản chất của nó, mà quý ở chỗ nó gợi thích một
người, thấy nó là nhớ người, cho nên người ta có thể giữ trang trọng một chéo
khăn, và xem thường những châu ngọc!
Lão nhân bí mật trầm ngâm một lúc, rồi quay mình lẩm nhẩm:
-Lão phu thật không xứng đáng với bà ấy! Đáng lẽ lão phu phải đưa bà đi một
nơi nào với lão phu! Song lão phu quá nhu nhược, nên để cho bà phải tòch mòch
qua bao nhiêu năm tháng dài!...
Lão quay mình, để che dấu với Hoàng Lỗ Trực những hạt lệ cài mi. Lão đang
đưa tay áo lau vội.
Bên ngoài, bọn Sở Lưu Hương trông rõ.
Hồ Thiết Hoa đốt lên một ngọn nến, song lão không nói gì.
Dù có ánh đèn, khung cảnh vẫn trầm tòch lạnh lùng, không tạo nên được một

sinh khí.
Họ chờ.
Chờ mãi, chưa thấy gì, Hoàng Lỗ Trực bắt đầu nôn nao.
Lão nhân bí mật bước đến cửa sổ, nhìn ra phương trời xa.
Ngoài phương trời xa, là bóng đêm dày! Bóng đêm trầm đọng nào có gì lạ?
Lão nhân bí mật thở dài lẩm nhẩm:
-Có lẽ đã qua canh ba lâu rồi?
Hoàng Lỗ Trực tuy nôn nao, song buông một câu trấn an cho bạn:
-Cũng chưa muộn lắm!
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
823
Lão nhân bí mật lắc đầu:
-Muộn lắm rồi!
Lão hỏi:
-Có thể bà không đến chăng?
Hoàng Lỗ Trực làm sao biết được?
-Song lão gượng cười, trấn an luôn:
-Tại sao lại không? Chắc chẳng có gì ngăn trở đâu!
Lão nhân bí mật ủ rũ mơ buồn:
-Thực ra bà không đến thì càng hay! Nếu lão phu là bà, tất lão phu không đến!
Lão phu....
Bỗng, một tiếng cách vang lên nơi cửa.
Hoàng Lỗ Trực và lão nhân bí mật giật mình, song quayn người lại.
Một bóng trắng nhẹ nhàng như con mèo, xuất hiện trước tầm mắt cả hai.

***


Người áo trắng đứng xa ánh đèn, Hồ Thiết Hoa không thấy rõ dung mạo.
Y nhìn qua Sở Lưu Hương thấy chàng há hốc mồm như vừa bò ai đạp mạnh vào.
Chàng đã nhận ra bóng trắng, chính là Cung Nam Yến!
Lão nhân bí mật chờ đợi Cung Nam Yến! Lão có hẹn với Cung Nam Yến!
Cung Nam Yến là tình nhân của lão?
Thế thì cái tiếng "bà" do lão dùng là sai nghóa rồi!
Sở Lưu Hương từng nuôi ấn tượng một Cung Nam Yến cao khiết, thanh nhã, một
thiếu nữ gương mẫu, ngờ đâu nàng chỉ là phường trên bộc trong dâu.
Cái ấn tượng đó tan biến ngay như vầng khói bò gió cuón quét!
Bất giác chàng thở dài!
Chừng như chàng mất cái gì đáng quý lắm! dù bóng trắng đó, là vợ chàng, bất
gặp nàng đi hội ước với trai, hẳn chàng không kinh ngạc hơn bóng trắng đó chính
là Cung Nam Yến!
Chàng kinh ngạc, chàng bực tức bởi Cung Nam Yến đã gặp chàng mà còn chọn
một người khác làm tinh nhân?
Thế là chàng không xứng đáng, trước mắt nàng?
Tự ái của những nam nhân là thế? Nữ nhân phải yêu họ, không yêu họ, tất phải
sống độc thân, không thể yêu ai khác được.
Yêu kẻ khác, là khinh thường họ không còn xứng đáng? Bởi họ tự cho họ là thần
tượng, tất cả nữ nhân phải tôn thờ thần tượng đó?

***

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
824
Lão nhân bí mật hân hoan ra dáng người, bởi lão mang nạ nên niềm hân hoan
không hiện lộ nơi mặt:

-Cung cô nương!
Lão vừa cười, vừa thốt, vừa bước tới, nghinh đón.
Cung Nam Yến ung dung bước vào, điềm nhiên thốt:
-Tôi gặp việc ngăn trở bất ngờ, nên đến muộn, thật là lỗi quá!
Nàng xin lôi song gương mặt nàng lạnh lùng vô cùng, điều đó chứng tỏ nàng
chẳng cần biết mình có lỗi hay không, chẳng màng ai bắt lỗi nàng hay không, bất
quá nàng thốt ra, vì quen cái sáo giang hồ.
Sở Lưu Hương thở phào.
Trọng lượng ưu tư, tức uất vừa trút hết, qua lời nói của Cung Nam Yến.
Sở dó chàng thở phào, vì chàng phát hiện ra Cung Nam Yến chẳng liên quan mật
thiết với lão nhân và có thể là cái người mà lão chờ đợi chẳng phải là Cung Nam
Yến.
Nếu vậy, thì Cung Nam Yến đâu phải là tình nhân của lão.
Nhưng, nếu không phải nàng, thì là ai?
Lão nhân bí mật mừng đón Cung Nam Yến rồi, có ý chờ.
Chừng như lão chờ một người thứ hai, song chờ mãi một lúc, chẳng thấy gì, lão
cúi đầu trầm buồn hỏi:
-Tiểu Tònh...không...đến được?...Phải vậy không?
Cung Nam Yến lạnh lùng:
-Nếu bà ấy đến được, thì tôi đâu có đến đây? Phải vậy chăng?
Lão nhân bí mật gật đầu, tỏ vè đành cam với số phận:
-Bà ấy không đến cũng phải! Lão phu đã nghó như vậy, bà ấy không đến là phải
hơn!
Bỗng, Hoàng Lỗ Trực hỏi:
-Có dời ngày ước hẹn chăng?
Lão hy vọng có việc đó, bởi việc đó là niềm an ủi lão nhân bí mật rất lớn, không
có niềm ai ủi đó, lão nhân bí mật có thể liều, vì tuyệt vọng sẽ làm mờ lý trí.
Lão nhìn Cung Nam Yến, nóng nghe nàng đáp một câu thuận lợi.
Song Cung Nam Yến vẫn lạnh lùng:
-Tự hậu ,bà ấy chẳng đến, vónh viễn chẳng bao giờ đến nữa. Không có việc cải

biến thời hạn đâu!
Lão nhân bí mật rung người, đôi tay lão rung quá mạnh lão phải nẳm chặt lại
cho bớt rung.
Lão cất giọng run run hỏi:
-Bà ấy...có trao tín vật gì cho lão phu chăng?
Cung Nam Yến lắc đầu:
-Chẳng có vật gì cả!

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×