Tải bản đầy đủ (.) (5 trang)

Rất thành công và thành công là cả một sự khác biệt lớn (Phần cuối)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (185.97 KB, 5 trang )

Rất thành công và thành công là cả một
sự khác biệt lớn (Phần cuối)

Đây là phần cuối của chùm bài viết về các đặc tính của những con người “rất
thành công”. Trong phần trước chúng ta đã bàn đến những giá trị giúp họ đạt được
những mục đích mà người thường cho là không tưởng. Đó là: “Động năng lớn”;
“Năng lực sáng tạo vô tận”; “Trách nhiệm cao và có hệ thống luân l ý đạo đức
riêng”; “Suy nghĩ rõ ràng, quyết định độc đáo”; “Tiền bạc chỉ là phương tiện để đạt
được mục đích”.
Đôi khi, mọi người nghĩ rằng: nhân vật của chúng ta dồn hết sức lực vào kinh
doanh nhằm xóa đi một mặc cảm tâm l
ý nào đó. Thực ra, đây là một suy nghĩ sai
lầm. Có thể khẳng định rằng, mặc cảm là một phần trong cuộc sống tâm l
ý của
những nhà độc tài hoặc chính trị gia chứ không phải của các doanh nhân mà chúng ta
đang nói đến.
Thông thường, đó có thể là những mặc cảm xuất phát từ sự sỉ nhục khi còn nhỏ,
hoặc những tham vọng hay ham muốn về quyền lực,... nó là các nguyên nhân sâu kín
có thể giải thích những điều bí ẩn trong cuộc đời của những nhà độc tài chứ không
phải của các doanh nhân. Đối với những người “rất thành công”, kinh doanh là sự tự
thể hiện bản thân, chứ tuyệt nhiên không bắt nguồn từ một mặc cảm nào cả. Họ là
những người có đời sống tâm l
ý lành mạnh.
Những nhân vật của chúng ta đặc biệt thỏa mãn khi đạt được chiến thắng trong
những tình thế tưởng chừng như cầm chắc thất bại trong tay. Theo Marina Melia, ở
đây có môt quy luật thú vị. Câu trả lời cho câu hỏi về truyện cổ tích được yêu thích
nhất (những truyện cổ tích yêu thích có thể trở thành kịch bản chính trong cuộc sống
thực của những nhân vật của chúng ta) của một trong năm nhà tài phiệt hàng đầu của
Nga là truyện về chú nhái bén bị rơi vào một cái bình cao cổ để kem sữa chua, chú đã
đánh cho kem chua bông lên cao đến cổ bình để thoát ra.
Marina Melia đã thử làm một cuộc phỏng vấn nhỏ với những doanh nhân thành


đạt mà bà quen biết thì kết quả cho thấy có tới năm người thích câu chuyện này. Họ là
những người biết cách tự đặt ra những nhiệm vụ cho mình và thoát ra khỏi mọi tình
thế tưởng chừng như vô vọng để trở thành người chiến thắng.
Còn hai trong số những doanh nhân mà Marina Melia quen biết thì khi còn nhỏ
lại thích chiến đấu trong tưởng tượng với những con rồng huyền thoại trong truyện cổ
tích: anh ta chặt một cái đầu, con rồng lại mọc tiếp ra hai cái khác... Đây cũng chính là
những kịch bản trong cuộc sống của những người “rất thành công”:
chiến đấu-chiến
thắng-lại chiến đấu tiếp...
quá trình cứ diễn ra liên tục như vậy. Marina Melia còn cho
biết thêm, không một ai trong số những doanh nhân mà bà biết thích những dạng
truyện cổ tích như “Ông lão đánh cá và con cá vàng”.

Dân chủ và khiêm nhường
Những người bắt đầu từ con số không, không có những mối quan hệ hoặc tài
sản thừa kế hỗ trợ sau lưng, họ vừa mới đây còn là chủ những doanh nghiệp nhỏ, mà
hôm nay đã là chủ nhân của những tập đoàn lớn, không bao giờ đánh mất cảm giác
thực tế. Nếu họ thực sự là những người tay trắng gây dựng nên sự nghiệp bằng mồ hôi
và n
ước mắt của mình, của cải không tự nhiên rơi từ trên trời xuống đầu họ, thì có
nghĩa cùng với quá trình trở thành một người thành đạt những doanh nhân của chúng
ta cũng sẽ “trưởng thành” hơn, họ sẽ tích lũy được kinh nghiệm, và không thích những
sự hào nhoáng, ồn ào xung quanh cuộc sống cá nhân. Những người “trưởng thành”
này đứng rất vững trên mặt đất không giống như những cậu ấm cô chiêu được thừa
hưởng tài sản của gia đình để lại.
Hành vi của những người tự tạo dựng lên công việc kinh doanh của mình với
những người được thừa kế các doanh nghiệp là hoàn toàn khác nhau. Những nhân vật
của chúng ta khi giao tiếp với các nhân viên rất dân chủ và cởi mở và luôn có những
mệnh lệnh kịp, thời khác hẳn với những người “thừa kế” thường có chút gì đó giả tạo
và lên gân.


Độc nhất vô nhị
Trong đám đông xung quanh những doanh nhân “rất thành công”, không có ai
có thể so sánh được với họ.
Họ khác hẳn những người khác, rất độc lập, có cách nhìn nhận và thói quen
không giống với người thường và luôn bị những người xung quanh coi là kỳ quặc. Họ
có thế rất bướng bỉnh, dễ bực tức, lạnh lùng, tàn nhẫn và thẳng tay. Họ tập trung toàn
bộ tinh lực vào bản thân và các kế hoạch của mình, họ có thể gây áp lực cho người
khác và làm mọi người phải kinh ngạc vì những hành vi kì dị. Từ nhỏ họ đã cảm nhận
được những đặc tính khác thường của mình, và không hiếm khi họ bị bạn bè coi như
những “con chiên ghẻ”, và ngay từ khi đó mặc dù bị tách khỏi “bầy đàn” họ đã cảm
thấy sự phi thường trong tính cách của mình.
Một trong những doanh nhân nổi tiếng kể với Marina Melia rằng: “Có một lần,
khi tôi 14 tuổi, tôi phải đứng chờ ô-tô nửa tiếng trong cái lạnh giá rét để đi từ ngoại ô
Mátxcơva để đến trường. Khi lên ô-tô tôi lại còn bị mọi người xô đẩy tứ phía và lúc đó
tôi muốn gào lên rằng: “Trời đất, chẳng nhẽ các người không biết là đang được đi cùng
với ai à? Các người không biết là ta sẽ trở thành người như thế nào à?”.

Không bao giờ thỏa mãn
Có cảm tưởng rằng những người “rất thành công” đã có tất cả những gì thỏa
mãn mọi nhu cầu của họ về: vật chất; giao tiếp; sự thống trị người khác; sự tự khẳng
định mình; sự nghiệp và sự ảnh hưởng trong xã hội, nhưng bất chấp tất cả, họ lúc nào
cũng cảm thấy vẫn còn chưa đủ và vẫn luôn muốn nhiều hơn nữa.
Rất nhiều doanh nhân thuộc nhóm một và nhóm hai, những người mà chúng ta
đã nói đến phần đầu trong chùm bài này, khi những đòi hỏi của họ đã thỏa mãn, họ có
thể vứt bỏ tất cả và sống một cuộc đời nhàn nhã. Còn đối với những nhân vật của
chúng ta, – những cá nhân “sinh lợi” nhiều nhất cho nền kinh tế của đất nước – có cảm
tưởng như họ là một động cơ vĩnh cửu. Nhu cầu của họ vượt lên trên tháp nhu cầu
Maslow và có cảm giác như con đường đi của họ không có điểm dừng: vừa mới đạt
được thành công này họ lập tức vươn tới những thành công khác.

Thời nay, dạng người này trở nên rất nổi tiếng, gần như trở thành khuôn mẫu
tối ưu duy nhất của cuộc sống. Đó là hình mẫu được xã hội tán dương. Mọi người lấy
những nhân vật của chúng ta ra để làm thước đo và tấm gương cho thế hệ trẻ noi theo.
Hiển nhiên, nếu thiếu họ thì xã hội không thể tiến bộ và phát triển. Tuy nhiên,
chúng ta cũng nên phải hiểu rằng, đây không phải là một hình mẫu thích hợp với tất cả
mọi người, trong cuộc sống tồn tại rất nhiều loại người khác nhau và đó chính điều này
làm nên sự đa dạng và phong phú của đời sống xã hội.
(Hết)

×