Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

Long hổ phong vân - tập 89

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.61 KB, 9 trang )

Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
840

CHƯƠNG THỨ TÁM MƯƠI CHÍN
HỔ HUYỆT LONG ĐÀM


Cung Nam Yến bất thình lình bước tới, ngã vào lòng Hùng Nương Tử.
Nàng vòng tay, ngang qua lưng lão, từ từ nhích lão về phía chiếc thuyền.
Nàng run rung giọng:
-Nhưng ta tình nguyện!
Hùng Nương Tử cắn môi, mắt chớp chớp, hỏi:
-Cô nương không hối hận sau này?
Cung Nam Yến lắc đầu:
-Một lần thôi! Cho ta biết khoái lạc! Mỗi khi buồn cô tòch, ta hồi ức lại, ta vẫn
có thể khoan khoái như hôm nay!
Hùng Nương Tử do dự một chút, đoạn bế nàng lên, bước xuống thuyền.
Sở Lưu Hương thở dài, thầm nghó:
-Nàng cam tâm, tình nguyện hiến dân, ta can thiệp làm gì?
Không lâu lắm, con thuyền lay chuyển, sóng nước nhấp nhô có tiếng rên ư ử.
Sở Lưu Hương lại thở dài:
-Một đoá hoa rữa nh, con ong đã mở đường khai lối cho mưa gió phũ phàng.
Bỗng Hùng Nương Tử rú lên một tiếng thảm.
Sở Lưu Hương giật bắn mình.
Trước đó, chàng quay đầu nhìn nơi khác, không muốn thấy mãi con thuyền chao
chao qua tiếng rên ư ử bên trong.
Bây giờ, chàng phải nhìn lại.
Hùng Nương Tử đã bước ra mũi thuyền, đứng thẳng người, thân hình rung rung,


máu từ ngực chảy xuống rong ròng.
Cung Nam Yến bật cười hăn hắc:
-Ngươi bất tất phải kinh hãi! Bất quá, ta muốn biết quả tim của người thế nào
thôi, ta muốn moi nó ra mà nhìn tận mắt thôi! Ta có ý giết ngươi đâu.
Moi tim người ta, mà bảo là không muốn giết chết! Thật là cái cảnh dở khóc dở
cười cho Hùng Nương Tử!
Hùng Nương Tử đưa hai tay che ngực, rung rung giọng hỏi:
-Cô nương...cô nương...tại sao cô nương làm thế?
Cung Nam Yến cười rợn:
-Tại sao ta làm thế? Ngươi tưởng thật sự ta mê ngươi à?
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
841
Nàng ngưng cười, rổi bước ra, đứng lên, song song với Hùng Nương Tử, song
song hai thân thể loã lồ.
Thân hình nàng đẹp vô cùng! Đẹp như pho tượng ngọc!
Nhưng, một lớp yêu khí bao phủ quanh mặt nàng, trong ánh mắt niềm oán độc
bừng sáng hơn sao.
Náng bắn tia mắt nhìn nảy lửa sang Hùng Nương Tử:
-Cho ngươi biết! Ta có ý giết ngươi từ lâu? Ta không thể chòu đựng được mỗi lần
thấy ta bà ấy cứ nhắc đến ngươi, bà nói rằng ta giống ngươi! Nghe nhắc đến ngươi,
là ta muốn điên lên!
Hùng Nương Tử kêu lên:
-Cô nương ghen? Cô nương yêu bà ấy?
Cung Nam Yến cao giọng:
-Tại sao ta không thể yêu bà ấy? Tại sao không thể chứ?
Hùng Nương Tử sửng sốt.
Nền đất dưới chân lão sụp xuống, lão cũng không kinh hãi bằng nghe câu nói

đó.
Lão sửng sốt không lâu, vết thương nơi ngực bắt đầu hanh hạ, lão ngã xuống.

***

Sở Lưu Hương tự hỏi "bà" là ai?
Bà, là tình nhân của Hùng Nương Tử, một nữ nhân, thì chẳng lẽ nàng là một nữ
nhân, lại yêu một nữ nhân?
Còn như bà là nam nhân, thì chẳng lẽ Hùng Nương Tử lại có một người tình là
nam nhân?
Hùng Nương Tử, Cung Nam Yến và cái bà nào đó, cả ba có liên hệ gì với nhau?
Thần bí! Phức tạp!

***

Một tiếng bõ vang lên, thân thể của Hùng Nương Tử rơi xuống dòng suối.
Hơn hai mươi năm sám hối không rửa sạch tiếng nhơ của lão. cuối cùng lão cũng
chết vì tội nghiệt.
Lão cũng phải chết vì tay nữ nhân! Gieo nhân gặt quả!
Cung Nam Yến đứng tại mũi thuyền, nhìn ánh sao chớp chớp theo dòng nước
chảy.
Nàng cũng nhảy xuống nước, rửa ráy sạch những vệt máu, xong rồi lên thuyền,
mặc y phục vào.
Nàng trở lại con người thánh khiết như cũ!
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
842
Không ai tưởng nổi nàng vừa cổi cái lốt yêu tinh, vất cái lốt đó theo dòng suối,

trôi song song với xác chết của Hùng Nương Tử.
Nàng quay mũi thuyền, từ từ lướt trên mặt suối, khuất dần trong bóng sương
đêm.
Sở Lưu Hương không còn đắn đo được nữa, bởi sự tình cấp bách lắm rồi.
Chàng nhảy xuống nước.
Thiên hạ chỉ hiểu chàng có thuật khinh công siêu đẳng, riêng chàng tự nhân là
thuỷ tánh của chàng cũng tân kỳ.
Cá lội trong nước chưa hẳn đã linh hoạt hơn chàng.
Con thuyền nhẹ lướt đi trước, chàng âm thầm theo sau.
Chàng tin chắc, chẳng bao giò Cung Nam Yến phát hiện ra chàng theo dõi nàng.
Không lâu lắm, chàng nhận ra, con thuyền vào một đường nước rất hẹp, dưới
nước lại có cỏ mọc dày.
Thuyền lướt đi, chạm cỏ, phát lên những tiếng lao xao, vì cỏ mọc dưới nước
tiếng động vang rất nhỏ.
Chàng lội ngầm dưới nước, lúc đó muốn trồi lên xem song làm gì chàng dám trồi
đầu lên.
Một lúc sau, chàng lại nghe tiếng thuyền chạm bờ, thế là thuyền đến nơi, nên đỗ
lại.
Chàng cũng chưa chòu ló đầu lên khỏi mặt nước.
Chàng muốn thực nghiệm xem mình có thể chòu đượng trong nước được bao lâu,
theo lời Tống Điềm Nhi thì chàng có thể ngủ trong nước được một lúc đấy!
Dưới nước, tự nhiên phải an tinh hơn bên trên.
Sở Lưu Hương nằm dưới nước, chờ một lúc, chẳng nghe động tònh gì.
Chàng ngắt một chùm cỏ, trùm lên đầu, rồi từ từ trồi lên.
Thần Thuỷ Cung!
Thần Thuỷ Cung hiện ra trước tầm mắt của chàng!
Tô Dung Dung từng nói, ở đây có nhiều chim lạ. Song thời gian về đêm, chim đã
ngủ hết rồi.
Chim ngủ, nhưng ngươi không ngủ.
Nhìn thoáng qua khung cảnh, Sở Lưu Hương phải nhìn nhận đây đúng là một

cảnh tiên. Nói là cảnh tiên, thì khỏi cần phải tả dông dài. Bởi cái gì cũng đẹp.
Đẹp hơn một bức tranh hoàn toàn nhất!
Nói là cung,tất phải có điện, có các, có đủ mọi nhu cầu của đế vương!
Về đêm, gió thoảng, gió vớn qua các khóm trúc, tiếng động rì rào, như ru, như
vuót, tăng thêm phần an tường, nhãn nhã.
Sở Lưu Hương nhớ lại Tô Dung Dung có cho nàng biết, là người cô nàng từng
dặn dò, đừng bao giờ đi loạn, đi loạn là gặp tai hoạ liền.
Một khung cảnh như thế này, làm gì có tai hoạ chực chờ ở mỗi bước đi!
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
843
Nhưng Sở Lưu Hương có cái nhìn khác hơn ngươi thường, trong cái an tường,
chàng thấy rõ một nguy cơ, và Thần Thuỷ Cung đối với mọi người, là cảnh Đào
Nguyên, chứ đối với chàng, tuyệt nhiên không là thánh đòa!
Con thuyền có đó, Cung Nam Yến đã biến mất rồi.
Sơn cốc lại tòch mòch phi thường, ngoài tiếng gió lay cành, chẳng còn một tiếng
động nào khác!
Không một bóng người!
Thế thì chàng làm sao?
Chàng sực nhớ đến những lời của Đái Độc Hành, thuật lại những gì Vô Hoa ghi
chú trong quyển sổ nhỏ.
Cách Thần Thuỷ Cung không xa lắm, có một cái hồ, bên cạnh cái hồ có một cái
am.
Chính trong am đó, hắn đã gặp Tư Đồ Tònh!
Sở Lưu Hương nhìn quanh quẩn, thấy xa xa, dựa chân núi, có một cái am.
Từ trong am, có bóng đèn leo lét chiếu ra, mờ mờ như lửa ma!
Ai ở trong am? Thuỷ Mẫu Âm Cơ chăng?
Ai ỏ mặt ai, chàng phải đến đó! Chỉ còn có cách là đến đó thôi!


***

Từ dòng suối, nơi Sở Lưu Hương trầm mình, đến am khoảng đường không xa
lắm.
Song vượt qua khoảng đường đó, có khác nào đi qua dưới lưỡi hái của tử thần.
Trừ Sở Lưu Hương ra, chắc chắn không một kẻ thứ hai nào dám vượt khoảng
đường đó.
Một con muỗi bay, còn nghe vo ve, Sở Lưu Hương dè dặt đi, không gây một
tiếng động nhỏ.
Trong am, không có một bóng người. Am rất sạch sẽ, nhất là nơi thềm đá trước
am, các bậc đều bóng láng như gương.
Trước bực thờ có màn, trước màn có ngọn đền treo, ánh sáng leo lét.
Nấp bên ngoài một lúc lâu, Sở Lưu Hương lao vút mình vào.
Chàng biết rõ, dưới nền am, có một đòa đạo, và đòa đạo đó ăn thông đến cơ sở
của Thuỷ Mẫu Âm Cơ.
Nhưng chỗ xuống đòa đạo ở đâu?
Trước bục thờ, có ba chiếc bồ đoàn, chàng lần lượt dời chỗ từng chiếc bồ đoàn
một.
Dưới bồ đoàn, chỉ là nền đá, chẳng có một cơ quan nào cả.
Sở Lưu Hương thât vọng, nhìn lên chiếc màn.
Suy nghó một chút, chàng đưa tay vẹt bức màn.
Long Hổ Phong Vân Cổ Long


Typed by NHT
844
Vừa lúc đó, có tiếng thở dài rất khẻ vang lên, tuy khẽ song đối vớ Sở Lưu Hương
chẳng khác nào một tiếng sét.
Chàng toan quay mình trở ra, song đã muộn rồi.

Dưới bóng đèn mờ mờ, một bóng trắng hiện ra. Bóng bình tónh thở dài.
Một lúc lâu, bóng đó hỏi:
-Hơn hai mươi năm qua, nơi đây không hề đổ máu? Tại sao ngươi chọn nơi này
để tử giã cõi đời?
Sở Lưu Hương cười khổ, đưa tay vuốt chót mũi:
-Nói thực, tại hạ nào muốn chết đâu?
Chàng nhận ra nữ nhân rất đẹp, tuy thời gian trồi qua có lưu lại mấy vết nhăn
nơi mắt.
ánh măt rất sắc lạnh, song không có sát khí.
Không lẽ đây là Thuỷ Mẫu Âm Cơ, người mà giang hồ xem như cọp cái?
Sở Lưu Hương cười gượng tiếp:
-Vãn bối đến đây, bất quá chỉ muốn đến bái kiến cung chủ một lần...
Thiếu phụ lắc đầu, chận lời:
-Ta không phải là người ngươi muốn gặp. Nếu là phải, thì ngươi đâu còn nói
năng được?
Sở Lưu Hương chớp mắt:
-Thê ra, tiền bối là ...
Thiếu phụ áo trắng lại chận lời:
-Kẻ sắp chết đến nơi, còn hỏi tên họ ai làm gì nữa?
Sở Lưu Hương trầm giọng:
-Nếu muốn giết tại hạ, sao tiền bối chưa hạ thủ?
Thiếu phụ thở dài:
-Ta không thể hạ thủ! Trên đời này, ta chỉ còn có một thân nhân, lẽ nào ta giết
chết người lý tưởng của thân nhân duy nhất của ta?
Sở Lưu Hương giật mình:
-Tiền bối biết tại hạ là...
Thiếu phụ cười khổ:
-Khắp thế gian, trừ Đạo soái Sở Lưu Hương ra, còn ai vào lọt nơi này nổi? Còn
ai có cái gan to như núi?
Sở Lưu Hương vòng tay làm lễ:

-Tại hạ từng nghe Dung muội đề cập đến lão nhân gia, hôm nay gặp được lão
nhân gia, đúng là phúc đức bình sanh của tại hạ.
Thiếu phụ mơ màng:
-Dung nhi có đề cập ngươi với ta! Nếu không gặp ngươi, chẳng biết nó luân lạc
đến phương trời nào. và đời nó hẳn phải trải nhiều gian khổ! Để đáp thay cho nó
cái ơn tri ngộ của ngươi, ta không làm gì khó dễ cho ngươi trong lần này!

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×