Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-140-
Hồi thứ mười ba
Bức Tường Thành Ma Quái
oạt!...
Tiểu Thiên đừng ngẩn người nhìn một con quái xà vừa tình cờ xuất hiện
ngay quầng sáng của bảy viên ngọc!
Con quái xà cùng vươn cao đầu và bắn xạ những tia mắt thu hồn nhìn lại Tiểu Thiên!
Khiếp hãi, Tiểu Thiên bước lùi lại!
Quái xà được dòp bò nhích lên. Quái xà chỉ dừng lại khi giữa nó và Tiểu Thiên đã có
một khoảng cách như cũ !
Thất kinh, Tiểu Thiên quay người đònh chạy!
Soạt !
Tiếng động lại vang lên ngay ở sau lưng, cho Tiểu Thiên biết quái xà đang tấn công
nó! Cuống cuồng, Tiểu Thiên lại quay trở lại và quát:
- Súc sinh, ngươi dám...
Bỏ ngang tiếng quát, Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn quái xà dù đang đà lao vào nó vẫn
phải thu gọn thân hình và rơi xuống đất.
Phòch! Như có một lực lượng kỳ bí nào đó đã xuất hiện và làm cho quái xà phải bỏ ý
đònh tấn công! Không những thế, sau khi lùi lại và có được một khoảng cách như cũ tuy
quái xà đang bắt đầu vươn cao đầu nhưng ánh mắt thu hồn của quái xà dường như không
có nhiều uy lực như lần mới rồi!
Kinh nghi, Tiểu Thiên khẽ quay đầu nhìn lại phía sau!
Quầng sáng của bảy viên ngọc hợp lại vẫn không đủ rọi sáng phía sau, khiến cho
Tiểu Thiên phải rùng mình vì mục quang chỉ nhìn thấy một vùng tối đen sâu thẳm!
Ởû phía sau không có ai, chứng tỏ con quái xà khi nãy bò lùi lại và phải bỏ ý đònh tấn
công là do một nguyên nhân nào khác, không phải do ai đó xuất lực ngăn cản?
Quay trở lại phía trước, Tiểu Thiên kinh ngạc khi phát hiện ánh mắt của quái xà giờ
đang lờ đờ dần!
Khó thể hiểu rõ nguyên do, Tiểu Thiên bất giác đưa cao tay đang cầm giữ bảy viên
ngọc?
Cử chỉ của Tiểu Thiên làm cho quầng sáng từ bảy viên ngọc phải dòch chuyển một ít.
S
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-141-
Thật kỳ lạ, quái xà cũng dòch chuyển! Và nó chỉ dừng lại khi toàn thân nó đã dòch
chuyển vào giữa quầng sáng!
Nghi hoặc, Tiểu Thiên thử di chuyển cánh tay, nghóa là làm cho quầng sáng lại dòch
chuyển. Đúng như Tiểu Thiên nghi ngờ quái xà lần nữa lại dòch chuyển! Nó dòch chuyển
theo quầng sáng từ bảy viên ngọc!
Như vậy Tiểu Thiên thầm đoán ánh sáng của bảy viên ngọc đã thu hút quái xà ! Và có
lẽ quái xà cũng sợ quầng sáng đó! Để minh bạch, Tiểu Thiên thử lùi!
Quái xà tiến lên theo quầng sáng!
Tiểu Thiên thử tiến lên !
Thật lạ, Tiểu Thiên cho quầng sáng tiến đến đâu thì quái xà lại lùi đến đấy ! Thuỷ
chung, quái xà vẫn bằng mọi cách miễn sao bản thân nó được quầng sáng chiếu rọi là
được!
Vỡ lẽ Tiểu Thiên bắt đầu ung dung tiến bước và làm cho quái xà phải lùi... lùi mãi.
Được một lúc quái xà bỗng gục đầu xuống, và sau một vài lần lăn lộn, quái xà hoàn
toàn nằm im!
“Nó đã chết? Tại sao? Là do ánh sáng từ bảy viên ngọc ư? Lạ thật!”
Vừa nghó, Tiểu Thiên vừa thử chạm vào quái xà! Quái xà đã chết thật! Còn nguyên
đo, Tiểu Thiên thật khó tin là do ánh sáng của bảy viên ngọc!
Đi thêm một lúc nữa, Tiểu Thiên lại nghe “soạt !”
Lần này là cả một đôi rắn!
Chúng cũng lắc lư đầu và lùi mãi theo nhòp di chuyển của Tiểu Thiên!
Chúng cũng bò quầng sáng kỳ lạ thu hút và chúng hoàn toàn không thể thoát ra khỏi
quầng sáng!
Giống như con quái xà khi nãy, đôi quái xà này lùi mãi cho đến khi tự ngã vật ra!
“Thật kỳ lạ, chúng tại sao lại chết ? Không lẽ là do bảy viên ngọc này?”
Đang hoang mang, chân của Tiểu Thiên bỗng đạp vào một vật!
Bộp !
Nhìn xuống, Tiểu Thiên kêu hoảng:
- Ôi chao! Hài cốt? Quả nhiên đã có người chết ở đây!
Luống cuống bước nhanh hơn, quầng sáng trên tay Tiểu Thiên vẫn không ngớt chiếu
vào từng bộ cốt khô rải rác!
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-142-
Chúng nằm ở chỗ trống, nằm cạnh những cội cây, nằm bên lùm cây dại nằm ở bất kỳ
chỗ nào mà chúng trước đó vốn là hình hài của của người đang kỳ làm chung!
Không những thế, qua sự mục nát hoặc còn nguyên vẹn của những bộ cốt khô, Tiểu
Thiên biết họ đã từng là những người sinh sống ở nhiều thời khác nhau!
Có kẻ chết đã lâu, di cốt của họ đã bò thời gian phá huỷ gắn hết!
Có người chết chỉ vào những lúc gần đây dò cốt của họ hãy còn cứng và trắng toát!
Duy có điều lạ, cạnh những dò cốt hầu hết đều có vũ khí nằm kề, chứng tỏ họ đều là
những nhân vật võ lâm!
Từ điều đó, Tiểu Thiên chợt tự hỏi:
- Tại sao họ bò chết? Ai giết họ? Hay cái gì đã làm họ tuyệt mạng ?
Soạt ?
Một con quái xà khác lại xuất hiện và bò quầng sáng thu hút!
Không muốn quái xà uổng mạng, Tiểu Thiên vội nắm chặt lòng bàn tay làm cho ánh
sáng từ bảy viên ngọc không thể phát ra!
Bất ngờ, một thanh âm kỳ lạ vang lên:
Ộp!
Và tiếp đó tiếng thở phì phì và tiếng vật vã dữ tợn của vật nào đó cứ vang lên liên
tục.
Tiểu Thiên mở tay ra và nhìn về phía trước.
Con quái xà khi nãy quả nhiên đang lăn lộn và tiếng thở phì phì cũng là đo quái xà
tạo ra !
Đang muốn biết tại sao quái xà lâm vào cảnh ngộ này, Tiểu Thiên phải thất thần kinh
hãi khi nhìn thấy từ cổ của quái xà bỗng nhảy ra một vật!
Và vật này, khi bi quầng sáng thu hút khiến nó phải lộ nguyên hình, Tiểu Thiên nhìn
thấy nó chỉ là một con thiềm thừ bé nhỏ!
Nhìn lại cổ của quái xà, Tiểu Thiên càng thêm kinh hãi! Vì ở cổ quái xà máu đang luôn
chảy và càng tuôn chảy quái xà càng đuối dần.
Sau cùng, quái xà nằm im, chứng tỏ cái chết của quái xà là do con thiềm thừ bé nhỏ
kia gây ra!
Mơ hồ hiểu ra, Tiểu Thiên cảm thấy rợn người! Quái xà thường là loài độc vật muốn
trừ khử quái xà nào phải chuyện dễ!
Thế nhưng, con thiềm thừ kia tuy bé nhỏ nhưng nó lại có thừa năng lực hạ sát
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-143-
quái xà chỉ trong một thời gian ngắn! Như vậy con thiềm thừ phải là một loài tối độc, độc
hơn lũ quái xà nhiễu lần!
Và Tiểu Thiên cũng mang máng hiểu, ở Đại Mạ Lâm do có quá nhiều độc vật, những ai
mạo hiểm vào đây, cho dù có công phu bản lãnh cao đến đâu đi nữa vẫn dễ dàng bò lũ
độc vật hãm hại!
Nó nghó, không biết đến bao giờ sẽ đến lượt nó? Sợ hãi, Tiểu Thiện cứ đứng yên và
nhìn vào con thiềm thừ!
Quầng sáng vẫn tiếp tục thu hút sự chú tâm của thiềm thừ! Những xem ra uy lực của
quầng sáng lần này không đủ sức làm cho con thiềm thừ phải chết!
Vì như Tiểu Thiên nhìn thấy, con thiềm thừ sau một lúc chễm chệ ngồi giữa quầng
sáng, chỉ cần nhảy một cái, con thiềm thừ lập tức khuất dạng vào bóng tối thâm u của khu
rừng!...
Hít mạnh một hơi, Tiểu Thiên tiếp tục bước đi! Vừa đi, Tiểu Thiên vừa mường tượng
cảnh con thiềm thừ sẽ bất ngờ nhảy ra và ngoạm vào cổ nó như đã ngoạm vào cổ quái xà,
làm cho quái xà phải chết!
Đã lo sợ Tiểu Thiển càng thêm sợ khi càng lúc càng bắt gặp nhiều bộ cốt khô!
Quá đủ những nỗi kinh tâm, đúng lúc Tiểu Thiên đònh quảy lui và bỏ cuộc thì ở phía
trước một bức tường thành bằng đá bỗng bò quầng sáng soi tỏ!
Ngỡ chỉ hoa mắt, Tiểu Thiên tiến lại gần hơn và nhìn kỹ .
Những phiến đá vuông vức nằm chồng lên nhau tạo thành bức tường thành kiên cố !
Dù có nhiễu lớp dây leo che phủ phía ngoài nhưng Tiểu Thiên cũng biết đó là một bức
tường thành được kiến tạo từ lâu!
Tim đập dồn, nhòp hô hấp bấn loạn, Tiểu Thiên biết nó đã đến đích!
Nó đã phát hiện một nơi mà mười phân đủ mười phải là Vũ Mục Tàng Binh Thất !
Nhìn lại đồ hình trên mảnh da, Tiểu Thiên thấy bảy hình vuông tuy nằm lồng vào nhau
nhưng trên mỗi hình vuông, hình nào cũng có một dấu chấm nhỏ! Bảy dấu chấm cho bảy
hình và chúng nằm ở những vò thế hoàn toàn khác nhau.
Nếu nối bảy dấu chấm này lại, có lẽ Tiểu Thiên sẽ được một hình thù khá kỳ quặc! Đó
là một nét dài gồm ba chấm liên hoàn, ở ba hình vuông phía ngoài! Bốn chấm cho bốn hình
vuông ở trong sẽ tạo nên một hình gồm bốn cạnh không hẳn là vuông!
Với hình thù vừa mường tượng, Tiểu Thiên có cảm nhận nó đã từng nhìn thấy hình này
ở đâu rồi! Nhưng nhìn thấy ở đâu, Tiểu Thiên cố nhớ mãi vẫn không nhớ ra!
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-144-
Tuy nhiên, như nó vừa nghó, bảy dấu chấm này vì nằm ở trên đủ bảy lớp thành vuông
vức nhất đònh phải có liên quan đến lối dẫn vào, hoặc dẫn ra khỏi Vũ Mục Tàng Binh Thất!
Với ý nghó này, Tiểu Thiên thầm bảo: “Dấu chấm ở lớp thành phía ngoài nằm ở phía
đông ! Để biết có phải lối xuất nhập hay không, ta phải thử mới biết!”
Tiểu Thiên lập tức đi men theo bức tường thành với quầng sáng từ bảy viên ngọc soi
đường!
Đến nơi đã nghó, Tiểu Thiên không hề ngần ngại dùng tay gạt bỏ lớp dây leo đang
bao phủ phía ngoài bức tường thành!
Lớp dây leo vừa bò gạt bỏ, Tiểu Thiên suýt nữa kêu hoảng do nhìn thấy một bộ cốt
khô đang ngồi dựa vào bức tường?
Ngay bên trên khô lâu của bộ cốt khô này, Tiểu Thiên nhìn thấy ai đó đã khắc vào
bức tường thành một hàng chữ cho đến giờ vẫn còn lộ rõ: “Tần Tặc”
Tuy chỉ có hai chữ vỏn vẹn nhưng vì đã biết câu chuyện gian thần Tần Cối đã hãm hại
Nhạc Phi. Tiểu Thiên chợt hiểu hại chữ này phải là do bộ cốt khô kia trước khi chết đã
dùng kiếm khắc vào !
Vì nếu Vũ Mục Tàng Binh thất đúng là do danh tướng Nhạc Phi thiết lập, bộ cốt khô
kia chắc chắn phải là tuỳ tướng của Nhạc Phi! Và người này thực chất phải là do Tần Cối
hạ thủ nên trước khi chết, để trút nỗi căm phẫn người này đã khắc lên hai chữ đó thoá mạ
kẻ gian thần!
Hiểu thì hiểu nhưng Tiểu Thiên vẫn không tìm thấy một dấu hiệu nào cho thấy ở đây
có một lối xuất nhập như trên đồ hình đã lưu một dấu chậm làm ám ký!
Nghó đến ám ký, Tiểu Thiên bỗng nhớ đến cách ghi ám ký của Hà Như Thuỷ !
Hà Như Thuỷ đã điểm lại ba dấu chấm biểu thò cho Tam Trang! Và ở đây đúng như trên
đồ hình có lưu một dấu chấm, nếu có một lối xuất nhập thật sự phải chăng hai chữ Tần Tặc
kia cũng là một kiểu lưu ám ký?
Quan sát hai chữ này một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Thiên phát hiện ở giữa hai chữ này
không hiểu sao bỗng xuất hiện một lỗ thủng!
Lỗ thủng nằm trên phiến đá, chứng tỏ đó là lỗ thủng do người tạo thành, không thể
trên phiến đá tự nhiên có!
Bằng chứng, ở nhiều phiến đá bên cạnh, chúng không hề có bất kỳ lỗ thủng nào?
Nhìn lỗ thủng, Tiểu Thiên không thể không so sánh với kích cỡ của bảy viên ngọc
trên tay!