Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (235.25 KB, 2 trang )
Đề bài: “Không phải nghề nghiệp làm danh giá cho con người, mà chính con người
làm danh giá cho nghề nghiệp”. (Paxtơ). Từ lời khuyên của nhà khoa học, anh (chị)
hãy bàn luận về vấn đề chọn ngành nghề của học sinh lớp 12 khi sắp ra trường
Bài làm
Mười hai năm đèn sách, sắp ra trường, ai mà chẳng mong chọn được một nghề nghiệp
cho cuộc đời mình như ông cha ta vẫn thường nói “Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh”.
Nhưng chọn ngành nghề như thế nào? Hãy nghe lời khuyên của nhà khoa học Paxtơ:
“Không phải nghề nghiệp làm danh giá cho con người, mà chính con người làm danh giá
cho nghề nghiệp”. Đúng như vậy. Nghề nghiệp chỉ là công việc của mỗi con người trong
xã hội, còn danh giá là giá trị của con người đó đối với xã hội. Cho nên bản thân nghề
nghiệp không thể làm nên danh giá cho con người. Không thể nói người thầy giáo danh
giá hơn người thầy thuốc hay người công nhân danh giá hơn người nông dân,... bởi nghề
nào trong xã hội cũng đều cao quý, đều cần thiết. Nhưng ngược lại, “chính con người làm
danh giá cho nghề nghiệp” đây mới là ý nghĩa sâu sắc trong câu nói của Paxtơ. Vì sao
vậy? Chỉ khi nào con người làm tốt nghề nghiộp của mình thì lúc ấy xã hội mới thấy
được giá trị của nó và nghề ấy mới có danh giá. Thử hỏi, nếu những người thầy giáo
không hết lòng vì thế hệ trẻ của đất nước thì làm sao được nhân dân tôn vinh là “kĩ sư
của tâm hồn”; những người thầy thuôc không yêu thương cứu chữa người bệnh thì cũng
không thể được vinh danh là “lương y như từ mẫu”? Giá trị của nghề dạy học và nghề
chữa bệnh chỉ được tạo nên từ chính những người thầy giáo và những người thầy thuốc
là như vậy. Và những nghề khác cùng như thế. Vì vậy, yếu tố quyết định ở đây là con
người chứ không phải nghề nghiệp.
Trên ý nghĩa đó, câu nói của Paxtơ gợi cho ta điều gì trong việc chọn ngành nghề khi sắp
ra trường? Trước hết, nếu “nghề nghiệp không làm danh giá cho con người” thì có cần
phải chạy theo các nghề “thời thượng” trong xã hội, chẳng hạn như kinh tế, tài chính,
ngân hàng, công nghệ thông tin, y dược, bách khoa, ...? Một sự “chạy theo” như thế có
hợp lí không? Đôi với các bạn yêu thích và có năng lực về các ngành nghề đó thì không
sao, nhưng đối với các bạn chỉ “chạy theo” vì cảm tính, vì phong trào thì cần suy nghĩ lại,
bởi tiêu chí quan trọng nhất để chọn ngành nghề là phù hợp với bản thân mình chứ không