Tải bản đầy đủ (.pdf) (21 trang)

Người mặt nạ đen ở nước Angiep - Chặng đường hành quân

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (484.9 KB, 21 trang )

20
NHỮNG BỨC THƯ
CHẶNG ĐƯỜNG HÀNH QUÂN
(Ô-lếch gửi Số Không)

Số Không thân mến!
Cậu thấy bọn mình giữ đúng lời hứa chƣa? Có điều là bọn mình sẽ thay
phiên nhau viết cho cậu. Lúc đầu đã định viết chung, nhƣng suýt nữa thì cãi
nhau to.
Chẳng là xƣa nay bọn mình chƣa viết chung thƣ bao giờ. Cho nên cuối
cùng phải thỏa thuận với nhau là cứ viết riêng thôi. Nhƣng lại xảy ra chuyện
tranh cãi là để ai viết trƣớc bây giờ. Đành rút thăm vậy. Kết quả là mình
trúng đầu tiên.
Bây giờ mình kể cho cậu nghe từ đầu nhé.
Đƣờng hầm hẹp và dài dằng dặc. Mới đầu bọn mình còn soi đƣờng bằng
đèn pin, nhƣng chẳng mấy chốc đèn cũng tắt ngấm vì Xê-va quên không
thay pin. Biết làm thế nào đƣợc, ai cũng có lúc vô tâm…
Thật thà mà nói, bọn mình đứa nào cũng hoảng. Tối nhƣ hũ nút, cứ phải
dò dẫm từng bƣớc một.
Chẳng biết đi mò nhƣ thế bao nhiêu lâu. Nhƣng mình có cảm giác nhƣ là
lâu vô tận. Và cậu có thể hình dung bọn mình mừng đến chừng nào khi thấy
phía xa xa lóe lên ánh sáng ban ngày rực rỡ.
Trong khoảnh khắc, một trận cuồng phong khủng khiếp nổi lên. Bây giờ
bọn mình không phải là đi nữa, mà chạy nhƣ bay. Bọn mình bị đẩy xềnh
xệch về phía trƣớc, tƣởng chừng nhƣ bọn mình đang lao vùn vụt trong lòng
một cái ống khổng lồ, và sau lƣng, ở phía cuối ống có một ngƣời khổng lồ -
nhƣ ngƣời khổng lồ trong truyện cổ tích “Chú bé với cây gậy thần” ấy mà -
đang phùng mang trợn mắt thổi thật lực.
Mình nghe nói ngƣời ta cũng thử máy bay nhƣ vậy đấy: ngƣời ta giữ chặt
máy bay trong một cái ống khổng lồ, rồi thổi một luồng không khí cực mạnh
qua ống. Nếu máy bay không bị gãy thì tức là khi nó bay thật sẽ không xảy


ra chuyện gì.
Dù sao, bọn mình cũng đã chịu đƣợc thử thách: bọn mình đƣợc thổi bật ra
ngoài đƣờng hầm bình yên vô sự. Không nói chắc cậu cũng hiểu bọn mình
21
vui mừng nhƣ thế nào khi lại thấy đƣợc lên mặt đất. Ánh nắng ban mai làm
bọn mình nheo mắt lại, chẳng phân biệt đƣợc cái gì nữa. Nhƣng rồi sau thì…
Chẳng phải mình muốn làm cậu thất vọng đâu, nhƣng rồi sau thì bọn
mình cũng vẫn chẳng thấy cái gì đặc biệt cả. Thậm chí, bọn mình đã tƣởng
trong lúc dò dẫm dƣới đƣờng hầm tối om không chừng bọn mình đã đi lạc
mà quay trở lại nƣớc Tí hon. Trƣớc mắt bọn mình là một con đƣờng rất
giống con đƣờng từ A-ra-ben-la dẫn đến cửa hang.
Nhƣng bỗng Xê-va (cậu cũng biết cậu ta thích đọc các biển nhƣ thế nào
rồi đấy!) ngẩng đầu lên và xƣớng to:
XIN MỜI ĐẾN THĂM AN-GIÉP
Thế là mình với Ta-nhi-a cũng nhìn lên dòng chữ kỳ lạ đó. Những chữ cỡ
lớn nhiều màu sắp xếp theo hình cầu vồng trên không trung mời khách đến
thăm cái nơi An-giép khó hiểu nào đó. An-giép là gì? Một thành phố hay
một nƣớc? Và bọn mình sẽ đến đó bằng cách nào nếu trong tay không có lá
bùa thần?
Thật tội nghiệp cho cái vỏ đậu đáng thƣơng! Bọn mình đã nói những câu
bất nhã về nó. Nhƣng chỉ phí hơi vô ích, vì suốt thời gian ấy cái vỏ đậu vẫn
nằm gọn trong túi mình. Mình mừng rỡ biết bao khi sờ thấy nó cùng với bức
thƣ mật mã trong túi!
Bây giờ có thể nghĩ đến Ngƣời Mặt Nạ Đen và khởi công tìm kiếm nhƣng
Pôn-sích chạy đằng nào rồi? Bọn mình gọi nó mãi, sục tìm khắp các bờ bụi
mà vẫn không thấy. Chẳng lẽ nó chui xuống đất sao? Xê-va thì cứ khăng
khăng cho là Pôn-sích còn ở dƣới đƣờng hầm và suýt nữa bọn mình đã nghe
theo cậu ấy trở lại tìm.
Nhƣng vừa quay gót thì cái vỏ quả đậu trong túi mình cựa quậy dữ lắm.
Khi mình thò tay vào túi định giữ cho nó nằm yên thì nó dùng cái cuống

nhọn châm vào tay mình một cái. Hình nhƣ nó không ƣng đề nghị của Xê-va
và chỉ chực bỏ đi. Làm thế nào bây giờ đây?
Bọn mình bàn nhau cứ tiếp tục đi nữa. Thế mà đúng, vì cái vỏ đậu lập tức
nằm yên ngay. Có lẽ nó đã biết trƣớc rằng, không đầy năm phút sau Pôn-
sích từ đâu dƣới một cái rãnh nhoi lên, phóng đến chỗ bọn mình và liếm lấy
liếm để hết ngƣời này đến ngƣời khác.
Số Không ơi, cậu thấy đấy, không việc gì phải sốt ruột cả. Lát nữa, anh
chàng đƣa thƣ của cậu sẽ ba chân bốn cẳng chạy đi hoàn thành công vụ đầu
tiên của nó. Bây giờ thì tạm biệt nhé. Anh em gửi lời chào cậu.
Ô-lếch.
22
NHỮNG NGƯỜI PHÀM ĂN
(Xê-va gửi Số Không)

Chào bạn Số Không! Hẳn cậu đang nóng lòng muốn mình sẽ kể chuyện
ngay về Ngƣời Mặt Nạ Đen. Nhƣng hiện giờ bọn mình chƣa có tin tức gì về
hắn cả. Đúng nhƣ ngƣời ta nói, chƣa phát hiện đƣợc một dấu vết nào.
Nói chung, ở đây không có vẻ gì là bí mật cả. Thì ra nƣớc Tí Hon và nƣớc
An-giép là hai nƣớc anh em. Mình lấy làm lạ là sao cậu không biết chuyện
đó nhỉ?
Đây, mình sao lại một tài liệu gửi về cho cậu. Những tài liệu loại này thì ở
An-giép nhan nhản, hầu nhƣ trên mỗi cây cột đều có treo cả.
Đây, cậu xem:
HIỆP ƯỚC VĨ ĐẠI
VỀ TÌNH HỮU NGHỊ VÀ SỰ TƯƠNG TRỢ
ĐỜI ĐỜI GIỮA HAI CƯỜNG QUỐC
TÍ HON VÀ AN-GIÉP
Mình không chép vào đây những điều viết tiếp theo đó, vì phải để cả một
ngày may ra mới chép xong. Thực ra, mất đến một tuần lễ mình cũng chẳng
tiếc nếu nhƣ những cái ấy có quan hệ đến Ngƣời Mặt Nạ Đen. Nhƣng của

đáng tội, Ngƣời Mặt Nạ Đen cần quái gì đến những cái ấy cơ chứ?
Đi đến đâu cũng chạm trán với những ngƣời tí hon: họ đi dạo chơi từng
tốp từng tốp, có đếm cũng không xuể. Thì ra ở đây cũng có nhiều dân cƣ
sinh sống.
Bọn mình vừa đến thăm một xóm ngƣời tí hon có cái tên rất ngộ: xóm
“Những ngƣời phàm ăn”. Ở đây quả thật toàn những ngƣời thích ăn quà kinh
khủng: ai cũng nhai tóp tép suốt ngày.
Xóm chỉ có độc nhất một phố, nhƣng mỗi dãy phố có một tên riêng
“Những ngƣời phàm ăn trung bình cộng” và “Những ngƣời phàm ăn trung
bình nhân”.
Lúc đầu bọn mình không chú ý đến chuyện đó. Nhƣng sau mới biết dân ở
hai dãy khác xa, tuy cả hai đều đon đả chào mời bọn mình.
Vả lại bọn mình đã đói ngấu cho nên chẳng tội gì mà từ chối.
23
Bọn mình ghé vào dãy trung bình cộng trƣớc. Thật là một sai lầm nghiêm
trọng. Ở đây ngƣời ta chỉ chuyện trò suông với bọn mình chứ chẳng mời ăn
uống lấy một chút gọi là có. Cuối cùng, quả tình họ cũng cảm thấy bất tiện
thế nào ấy, nên họ đã phải phân trần sự tình với bọn mình.
Rõ ràng là tất cả mọi ngƣời ở đây đều làm việc. Có ngƣời làm giỏi, có
ngƣời làm xoàng, có ngƣời làm nhiều, có ngƣời làm ít. Nhƣng họ không để
ý đến chuyện đó: họ cứ gộp chung cả lại rồi chia đều, ai cũng nhƣ ai. Ví dụ
một ngƣời trồng đƣợc bốn cân dƣa chuột, một ngƣời khác thu hoạch đƣợc
chín cân dƣa. Tổng cộng là mƣời ba cân. Mƣời ba đem chia đôi. Thế là mỗi
ngƣời đƣợc sáu cân rƣỡi. Dĩ nhiên là không phải chỉ có hai ngƣời mà có
nhiều ngƣời lắm. Nhƣng dù bao nhiêu ngƣời thì họ cũng gộp chung số thu
hoạch rồi chia đều, và ngƣời nào cũng ăn hết phần của mình không sót một
mẩu. Thế thì còn đào đâu mà đãi khách nữa cơ chứ! Kể ra cũng có thể để
dành một tí chút. Nhƣng khốn nỗi họ lại là những ngƣời phàm ăn!
Sau cuộc tiếp đón đó, bọn mình chẳng mặn mà với những ngƣời phàm ăn
trung bình nhân nữa. Nhƣng rồi bọn mình cũng thử xem sao, và lần này

đƣợc bên ấy mời chén một bữa ra trò!
Bọn mình không hiểu ra sao cả, bèn hỏi:
- Có lẽ các bạn chia không đƣợc đều chăng?
Họ đáp:
- Không, chúng tôi cũng chia đều.
- Nhƣ thế chắc các bạn không phàm ăn?
- Không, chúng tôi cũng là những kẻ phàm ăn.
- Thế các bạn lấy đâu ra của thừa mới đƣợc chứ?
Họ liền cắt nghĩa cho bọn mình rõ. Thì ra họ không cộng các sản phẩm
mà lại nhân chúng lên. Dĩ nhiên là nhân số lƣợng sản phẩm.
Chẳng hạn, một ngƣời trồng đƣợc 4 cân dƣa chuột, một ngƣời khác trồng
đƣợc 9 cân.
4×9 = 36
Chắc cậu nghĩ sẽ phải đem ba mƣơi sáu chia cho hai chứ gì? Không phải
thế đâu. Những ngƣời phàm ăn trung bình nhân làm theo cách của họ. Họ
không chia mà khai căn tích số vừa tìm đƣợc. Đúng thế đấy, cậu đừng lấy
làm lạ: số nào cũng đều có căn cả, và ta có thể khai căn mọi số. Chuyện này,
dạo trƣớc bạn Số Ba xách va li ở đại lộ Dấu phép tính đã kể cho bọn mình
24
nghe. Chính các dấu này đã rơi tung tóe ra hè phố lúc Số Ba đánh rơi va li
đấy.

Cậu nhân ba với ba, đƣợc chín. Cậu có biết nhƣ thế là cậu vừa làm việc gì
không? Cậu đã nâng ba lên lũy thừa bậc 2 đấy. Nếu muốn nâng ba lên lũy
thừa bậc ba thì cậu phải nhân nó với nó ba lần. Sẽ đƣợc hai mƣơi bảy. Lũy
thừa bậc năm của ba là hai trăm bốn mƣơi ba cơ…
Cứ theo cách ấy có thể nâng một số lên lũy thừa bậc một trăm, bậc hai
trăm và bậc bao nhiêu cũng đƣợc.
Bây giờ mình hỏi cậu nhé: cần nâng số nào lên lũy thừa bậc hai để đƣợc
chín? Tất nhiên là số ba. Ba chính là căn bậc hai của chín đấy.

Thành ra, khai căn là phép tính đảo ngƣợc của nâng lên lũy thừa. Hệt nhƣ
phép trừ là phép tính đảo ngƣợc của cộng, chia là phép tính đảo ngƣợc của
nhân vậy.
Thế là, những ngƣời phàm ăn trung bình nhân khai căn bậc hai số ba
mƣơi sáu. Đƣợc sáu.
Mỗi ngƣời nhận sáu cân dƣa chuột. Phần chia còn ít hơn bên trung bình
cộng một chút nhƣng thừa ra một cân để dành.
Mình bèn thắc mắc là thực ra không phải chỉ có hai ngƣời mà có nhiều
ngƣời. Họ cho biết là chẳng hề gì, cứ việc nhân số cân do từng ngƣời thu
hoạch đƣợc với nhau…
- Rồi các bạn cũng khai căn bậc hai chứ gì? - Mình ngắt lời họ.
- Sao lại thế? - Những ngƣời phàm ăn tỏ vẻ bực mình, - có bao nhiêu
ngƣời thì chúng tôi sẽ khai căn bậc bấy nhiêu chứ!
Ta-nhi-a săn đón hỏi họ biểu diễn phép tính đó nhƣ thế nào.
Nhƣ thế nào à? Cũng đơn giản thôi: dùng một cái dấu hình móc giống một
cái vợt bắt bƣớm, gọi là dấu căn. Có điều là, đậu ở phía trên vợt không phải
là một con bƣớm mà là một số biểu thị của căn. Ngƣời ta gọi số ấy là chỉ số
của căn.

36
25
Nếu có bốn ngƣời phàm ăn thì khai căn bậc 4:

𝐴
4

Thế có một trăm linh bốn ngƣời thì sao? Thì căn sẽ biến thành căn bậc
một trăm linh bốn:

𝐴

104

Chắc cậu muốn biết, tại sao khi khai căn bậc hai ngƣời ta lại không viết số
hai ở trên dấu căn? Tại sao à? Chẳng qua chỉ là quy ƣớc thôi.
Qua những điều mắt thấy ở xóm của những ngƣời phàm ăn, mình với Ta-
nhi-a hiểu rằng trung bình cộng bao giờ cũng lớn hơn trung bình nhân.
Nhƣng Ô-lếch lại lập luận rằng không nhất thiết nhƣ thế. Ví thử tất cả mọi
ngƣời trong xóm này đều thu hoạch đƣợc số lƣợng sản phẩm nhƣ nhau thì
trung bình nhân và trung bình cộng là hoàn toàn bằng nhau. Cậu chƣa tin à?
Lúc đầu mình cũng không tin. Nhƣng Ô-lếch đã chứng minh đàng hoàng.
Này nhé, giả sử hai ngƣời đều thu hoạch mỗi ngƣời đƣợc tám cân dƣa
chuột. Trung bình cộng sẽ là:
8 + 8
2
= 8
Và trung bình nhân là:

8.8 = 8
Ô-lếch thánh thật!
Những ngƣời phàm ăn trung bình nhân cứ khẩn khoản giữ bọn mình ở lại.
Mà bọn mình cũng chẳng muốn chia tay những ngƣời chủ mến khách nhƣ
họ. Nhƣng cái vỏ đậu trong túi Ô-lếch đã cựa quậy dữ đến nỗi bọn mình
đành phải từ biệt họ.
Mọi ngƣời đổ xô ra đƣờng tiễn bọn mình. Ai nấy mang theo đủ thứ: ngƣời
cho cà chua, kẻ biếu táo… Ngon nhất là bánh ga tô. Thật đáng tiếc là cậu
không đƣợc nếm thử! Nhƣng họ cho bọn mình không đều. Ô-lếch đƣợc bốn
cái, Ta-nhi-a đƣợc hai, còn mình chỉ đƣợc mỗi một cái. Cố nhiên là mình
không khóc vì đƣợc ít. Nhƣng tự các cậu ấy quyết định sẽ chia đều cho công
bằng.
Thoạt tiên bọn mình thử chƣa theo kiểu những ngƣời phàm ăn trung bình

cộng. Bọn mình cộng số bánh lại.
4+2+1 = 7
26
Rồi đem bảy chia cho ba. Mỗi ngƣời đƣợc hai cái bánh và một phần ba cái
bánh nữa. Hơi bất tiện vì bọn mình không có dao. Vả lại, dù có sẵn dao thì
cũng vẫn phiền vì khó mà chia đƣợc một cái bánh thành ba phần đều nhau.
Với lại, còn Pôn-sích thì sao? Nó bé thật đấy, nhƣng cũng phải có phần cho
nó chứ?
Thế là bọn mình quyết định sẽ tính trung bình nhân.
Trƣớc hết, bọn mình nhân số bánh với nhau
4x2x1 = 8
Rồi khai căn bậc ba của tám:

8
3
= 2
Nhƣ vậy mỗi ngƣời có hai cái bánh. Còn thừa một cái cho Pôn-sích.
Nói chung, thời gian trôi qua không phải là vô bổ. Nhƣng mình vẫn áy
náy trong lòng. Bởi lẽ rằng bọn mình đến đây đâu phải vì mấy tấm bánh mà
vì Ngƣời Mặt Nạ Đen chứ! Thế mà ngƣời đó vẫn bặt tin.
Bận sau chẳng có kẹo bánh nào dỗ ngon dỗ ngọt đƣợc mình chui vào cái
đƣờng hầm dở điên dở dại ấy đâu.
Chúc cậu mạnh khỏe.
Xê-va
27
CON ĐƯỜNG MỘT RAY LƠ LỬNG TRÊN KHÔNG
(Ta-nhi-a gửi Số Không)

Cuối cùng, đến lƣợt mình viết thƣ cho cậu đây. Phải đợi lâu, nhƣng đƣợc
cái là có chuyện để nói. Cậu biết không, bọn mình vừa đến thăm con đƣờng

một ray lơ lửng trên không. Lần đầu tiên trong đời đấy.
Thực ra hiện nay nhiều nơi cũng đã xây những con đƣờng lơ lửng trên
không rồi. Nhƣng đây là một con đƣờng đặc biệt, hết sức đặc biệt cơ. Chẳng
biết rồi mình có tả cho cậu nghe đƣợc rành rọt không đây. Nhƣng dù sao cậu
cũng chịu khó đọc thật kỹ, Số Không nhé.



Cậu hãy hình dung mẹ cậu vừa giặt xong một lô quần áo và định đem
phơi. Thế là bà lấy một sợi dây đem căng thẳng tắp ngoài trời nhƣng sợi dây
này dài đến nỗi đầu dây mất hút, không nhìn thấy đâu nữa. Và đáng lẽ là
quần áo phơi thì lại là những toa xe gòng nhỏ xíu đủ màu treo trên dây.
Quần áo phơi, ngƣời ta thƣờng dùng cặp giữ cho khỏi bay, nhƣng các toa xe
này thì mắc lên dây bằng một bánh xe nhỏ lắp ở trên mui toa.
Dĩ nhiên mẹ cậu chẳng có thể căng đƣợc một sợi dây dài đến thế. Vả lại
đây không phải là một sợi dây mà là một đƣờng ray bằng thép kéo dài không
biết tới đâu là cùng.
Song song với đƣờng ray và thấp hơn nó một chút là đƣờng sân ga, cũng
dài vô tận, trên đó gắn những con số xếp theo đúng thứ tự: một, hai, ba, bốn,
năm…. đứng cách nhau đều tăm tắp, hệt nhƣ trên cái thƣớc dẹt của bọn
mình ấy.
Mỗi số có một cái thang hẹp bắc từ dƣới mặt đất lên. Chỉ khác là các số
trên thƣớc dẹt toàn ghi từ số không về phía bên phải, còn ở đây thì ghi về cả

×