Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (226.1 KB, 4 trang )
Không biết xếp thứ tự ưu tiên đừng mơ
làm lãnh đạo
Mọi người đều biết chuyện gì xảy ra khi những đứa trẻ đi vào cửa hàng kẹo.
Mọi thứ trông thật ngon đến nỗi chúng muốn tất cả, và chúng mua rất nhiều.
Thật đáng tiếc, thực hành tự chủ không hề dễ dàng theo năm tháng, điều đó
có thể giải thích tại sao việc xác định một số giới hạn các ưu tiên và theo sát
những ưu tiên đó là một trong những thách thức khó khăn nhất mà các nhà
quản lý đang phải đối mặt.
Một ví dụ, lãnh đạo của một bệnh viện lớn tập hợp tất cả các bản báo cáo
trực tiếp để tạo ra những tấm
card riêng biệt cho mỗi vấn đề chính hoặc
sáng kiến đang được triển khai. Sau đó họ gắn tất cả các tấm card này trên
tường và nhận ra, giữa mười tấm card, họ có hơn 150 đang triển khai, một số
trong đó đang sử dụng cùng một nguồn tài nguyên hoặc tác động đến cùng
một nhóm người. Chẳng có gì lạ khi nhận ra, họ đã chậm so với kế hoạch và
thành viên của nhóm thì cảm thấy quá tải.
Mặc dù biết rằng có quá nhiều thứ trên bảng (và quá nhiều tấm card trên bức
tường), nhóm lãnh đạo vẫn luôn phải đấu tranh để thu hẹp vấn đề cần tập
trung. Nhiều người sẽ cảm thấy tất cả đều quan trọng và không gì có thể bỏ
qua . Nhưng nếu tất cả mọi việc đều được coi là ưu tiên, thì chẳng có gì là
ưu tiên nữa cả.
Trên thực tế, điều tệ hơn là những người ở cấp bậc thấp - luôn phải đối mặt
với những nhiệm vụ bất khả thi khi cố gắng giải quyết mọi vấn đề - thường
kết luận những gì là quan trọng dựa trên nhận thức giới hạn của họ về chiến
lược của công ty và khả năng của bản thân để hoàn thành những công việc
thuộc bổn phận. Việc không làm rõ ngay đâu là những ưu tiên then chốt,
lãnh đạo nhóm đã vô tình giao phó việc xác định những ưu tiên cho thành
viên của nhóm. Rồi sau đó họ tự hỏi tại sao mọi người không có cùng tiến
độ với nhau.
Nếu bạn và nhóm của bạn muốn thành công trong việc xác định những ưu