ÂÄÜI TNTP HÄÖ CHÊ MINH
LIÃN ÂÄÜI NGUYÃÙN BAÏ NGOÜC
SINH HOA T TRUY ÖN TH NGÛ Ã ÄÚ
CHAÌO MÆÌNG NGAÌY NHAÌ GIAÏO VIÃÛT NAM 20.11
NÀM HOÜC: 2010- 2011
Nam: Sinh hoạt truyền thống!
Nữ: Con người không ai sinh ra mà tự lớn lên. Không ai lớn lên mà tự trưởng thành.
Nam: Con người! Ai cũng phải được chăm sóc, nuôi dưỡng. Ai cũng phải được dạy bảo, giáo
dục. Ai cũng được học hành.
Nữ: Học ở đời. Học ở người. Học ở sách vở và học ở thầy cô.
Nam: Cơm cha áo mẹ chữ thầy
Làm sao cho bõ những ngày ước ao.
Nữ: Đã từ rất lâu rồi, ông cha ta vẫn đưa ra được chân lí để giáo dục hậu thế:
Muốn sang thì bắt cầu Kiều.
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy.
Nam: Hình ảnh người giáo viên nhân dân. Người thầy, người cô muôn đời bất diệt trong tâm
trí, suy nghĩ của mỗi người. Vì ai cũng phải là học trò.
Nữ: Từ khi chúng con như một mẫu giấy trắng, ngây thơ khờ dại trong bàn tay của mẹ dỗ dành
đến trường.
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt em đến trường.
Em vừa đi vừa khóc
Chao ôi! Sao thiết tha.
Hát bài: Ngày đầu tiên đi học: ( Mỹ, Quỳnh )
Nam: Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo
Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền
Cô và mẹ là hai cô giáo
Mẹ và cô ấy hai mẹ hiền.
Nữ: Với chúng em, tình yêu thương bao la, tình cảm dạt dào cô dành cho không khác gì mẹ
hiền. Ân cần trìu mến, dỗ dành cho chúng em học những nét chữ đầu tiên. Dạy cho chúng em
cách ăn, cách nói, cách cư xử lễ phép,thân thiện vui vẻ với mọi người xung quanh.
Nam: Thầy cô! Người đã dạy cho chúng em đi những bước đi đầu tiên vừa bỡ ngỡ, vừa sợ sệt.
Nhưng rồi! dần vững chắc trên bước đường làm người.
Nữ: Thầy cô! Người không quãng ngày đêm, mưa nắng. Không ngại khó khăn, gian khổ đưa
và mong chúng em cập bến vinh quang.
Nam: Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi.
Có hạt bụi nào rơi trên bục giảng.
Có hạt bụi nào vươn trên tóc thầy
Nữ: Em yêu phút giây này
Thầy em tóc như bạc thêm
Bạc thêm vì bụi phấn
Cho em bài học hay.
Nam: Với hình ảnh này chúng em thật sự quá đỗi quen thuộc. Thầy cô ơi! Chúng em thầm biết
ơn và yêu qúy các thầy cô vô cùng. Giọng nói, gương mặt, nụ cười, những tình cảm chân
thành. Hình ảnh của các thầy cô trên bục giảng làm cho chúng em cảm thấy thật đáng nhớ vô
cùng. Nhất là trong những ngày hè dài vô hạn.
Hát bài “Bụi phấn” ( Nhân-6/1 )
Nữ: Các thầy cô kính mến!
Và rồi chúng em cũng lớn dần theo năm tháng. Được sự nuôi dạy ân cần, tận tụy. Từng lớp,
từng lớp thế hệ học trò tung cách bay đi muôn phương. Chúng em đã thật sự trưởng thành.
Nam: Còn các thầy, các cô tuổi ngày một nhiều hơn, tóc cũng nhiều sợi bạc hơn, nếp nhăn trên
gương mặt cũng nhiều hơn. Nhưng nụ cười, ánh mắt vẫn trìu mến, thân thiện, yêu thương và
dạt dào tình cảm. Dẫu cho sức khoẻ không còn tốt, dẫu cho cuộc sống đời thường có vất vả,
khó khăn đến đâu.
Nữ: Hình ảnh của người thầy đã đi vào trong tiềm thức của chúng em thật sự vĩ đại. Chúng em
đôi lúc cũng thật vô tâm khi làm thầy cô phải buồn, phải âu lo. Cả một đời người có khi chúng
em không thể nào đáp đền nỗi công ơn đó. Để rồi chúng con quay về thì các thầy cô cũng đã đi
vào cõi vĩnh hằng theo quy luật của tạo hóa. Còn lại trong chúng con sự tiếc thương thầm biết
ơn vô hạn.
Nam: Rồi hôm nay tôi đã bước vào đời
Vần thơ ấy vẫn còn mãi nơi đây.
Thầy đi mãi, mãi không quay trở lại
Để tôi tìm chỉ thấy vần thơ xưa.
Hát bài “Ơn thầy” ( Huyền 9/3 )
Cả nam, lẫn nữ: Chúng con xin gởi đến các thầy, các cô lời cảm tạ sâu sắc nhất, lòng biết ơn
vô vàn nhất và những đóa hoa tươi thắm nhất.
Tác giả: Lê Phúc