Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Tải Soạn bài lớp 6: Bức tranh của em gái tôi - Soạn văn 6 tập 2

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (70.02 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Soạn văn bài: Bức tranh của em gái tơi</b>


<b>BỨC TRANH CỦA EM GÁI TƠI</b>
<b>Tạ Duy Anh</b>


I. VỀ TÁC GIẢ


Nhà văn Tạ Duy Anh (các bút danh khác: Lão Tạ, Chu Quý, Bình Tâm) tên khai sinh là
Tạ Viết Dãng, sinh năm 1959; quê quán: Hoàng Diệu, Chương Mĩ, Hà Tây; Hội viên Hội
Nhà văn Việt Nam; hiện công tác tại Nhà xuất bản Hội Nhà văn.


Tác phẩm đã xuất bản: Bước qua lời nguyền (tập truyện, 1990), Khúc dạo đầu (tiểu
thuyết, 1991), Lão Khổ (tiểu thuyết, 1992), Hiệp sĩ áo cỏ (truyện vừa cho thiếu nhi,
1993), Luân hồi (tập truyện, 1994); ánh sáng nàng (tập truyện, 1997); Quả trứng vàng
(tập truyện thiếu nhi, 1998); Vó ngựa trở về (tập truyện thiếu nhi, 2000)...


Nhà văn đã được nhận: Giải thưởng truyện ngắn nông thôn (báo Văn nghệ, báo Nơng
nghiệp và Đài Tiếng nói Việt Nam tổ chức); Giải thưởng truyện ngắn của tạp chí Văn
nghệ quân đội; Giải thưởng truyện ngắn trong cuộc thi viết "Tương lai vẫy gọi" của báo
Thiếu niên Tiền Phong; Hai giải thưởng của Nhà xuất bản Kim Đồng cho hai tập truyện:
Quả trứng vàng và Vó ngựa trở về.


II. KIẾN THỨC CƠ BẢN


1. Có thể kể: Kiều Phương là cơ bé hay lục lọi đồ vật và bơi bẩn mặt mình. Người anh
trai đặc biệt hiện cho cô bé là Mèo. Nhờ bé Quỳnh mà chú Tiến Lê họa sĩ phát hiện ra
Kiều Phương có tài năng hội họa. Cả nhà đều vui mừng.


2. a) Nhân vật trong truyện gồm có người anh, Kiều Phương, bố mẹ của hai anh em, bé
Quỳnh, chú Tiến Lê. Nhân vật được nói đến nhiều nhất là người anh và Kiều Phương. Có
thể khẳng định cả hai đều là nhân vật chính của truyện. Tuy nhiên, nhân vật người anh là


nhân vật mà tác giả muốn thể hiện chủ đề thái độ và cách ứng xử trước tài năng và thành
công của người khác. Nhân vật người anh là nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện.
b) Truyện được kể theo lời của nhân vật người anh. Cách kể này có tác dụng: tạo ra sự
gần gũi về tâm lí của nhân vật người anh và Kiều Phương. Mặt khác nó giúp cho nhân vật
kể chuyện tự soi xét, đánh giá những tình cảm, ý nghĩ của mình, bộc lộ một cách chân
thành những ý nghĩa thầm kín.


3. a) Diễn biến của tâm trạng người anh qua các thời điểm


- Từ trước cho đến khi thấy em tự chế màu vẽ: Người anh tỏ ra người lớn, đặt tên em là
Mèo, cho việc chế màn vẽ là chuyện trẻ con.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

hiện tài năng của em và sự kém cỏi của mình.


- Khi đứng trước bức tranh được giải của em thì người anh ngỡ ngàng, rồi đến hãnh diện,
sau đó là xấu hổ".


b) Người anh khi biết em gái có tài hội họa đã khơng thể thân với em gái như trước kia
được vì mấy lẽ:


- Anh cảm thấy mình bất tài, thua kém em.


- Anh cảm thấy mọi người chỉ chú ý đến em gái, cịn anh ta thì bị đẩy ra ngồi.
- Anh cảm thấy ghen tị với em.


Những lý do đó mà cho anh ta "gắt um lên", "khó chịu" hay quát vắng. Và những điều
này lại làm cho anh ta thêm xa lánh em.


c) Tâm trạng của người anh đứng trước bức tranh "Anh trai tơi". Thoạt tiên ngỡ ngàng vì
anh không ngờ anh chàng hay cáu gắt với em, ghen tị với em, mà người em vẫn quý mến


anh ta, chọn anh ta để vẽ. Anh cịn ngỡ ngàng vì người đã vẽ anh rất đẹp một con người
hoàn hảo, mơ mộng, suy tư, chứ không phải là người anh hay cáu gắt, mắng rủ, ghen tị.
Người anh tự hào, hãnh diện vì anh được thể hiện rất đẹp, được bao hàm nhiều người
chiêm ngưỡng. Cũng có phần hãnh diện vì đưa em gái có trí.


Sau đó người anh xấu hổ: Anh xấu hổ vì đã cư xử khơng đúng với em gái. An xấu hổ vì
con người thật của anh ta không xứng đáng với người ở trong tranh.


4. Đoạn kết của truyện, người anh muốn khóc và khơng thể thốt ra những suy nghĩ trong
đầu: "Không phải con đâu. Đấy là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy". Đoạn kết
này cho thấy người anh đã nhận ra những điều khơng phải của mình. Anh thừa nhận anh
chưa được đẹp như người ở trong tranh. Và điều quan trọng hơn, anh đã nhận ra tâm hồn
và lịng nhân hậu của em gái. Trước đó chỉ là sự ghen tị, xa lánh, thì giờ đây, anh đã nhận
ra được ver đẹp tâm hồn và sự nhân hậu của người em.


Nhân vật người anh đã vượt lên chính mình, thấy sự kém cỏi trong nhân cách của mình
và thừa nhận sự nhân hậu, tốt đẹp của người khác. Đó là một sự giác ngộ lớn. Nhân vật
người anh do đó giành được sự cảm tình của mọi người.


5. Nhân vật Kiều Phương là một cô bé hồn nhiên. Phương tạo chế màn vẽ, ham học vẽ.
Cái tên Mèo (lem nhem, xấu xí) do người anh đặt khơng hề làm cho Phương mếch lịng.
Khi được phát hiện có tài năng hội họa, Phương vẫn đối xử bình thường với mọi người.
Người anh dù xét nét gắt um lên, nhưng Phương vẫn yêu quý anh, vẫn chọn anh làm đối
tượng vẽ tranh vì anh là "thân thuộc nhất". Kiều Phương là người độ lượng và nhân hậu.
Và sự nhân hậu đó đã làm cho người anh có cái nhìn đúng hơn về mình và mọi người.


III. RÈN LUYỆN KĨ NĂNG
1. Tóm tắt


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

là Mèo. Khi tài năng hội hoạ của em gái được phát hiện, người anh thấy buồn, thất vọng


vì mình khơng có tài năng và cảm thấy mình bị cả nhà lãng qn. Từ đó, cậu nảy sinh
thái độ khó chịu, hay gắt gỏng với em gái và không thể thân với em như trước. Đứng
trước bức tranh đạt giải nhất của em gái, cậu bất ngờ vì hình ảnh mình qua cái nhìn của
em. Người anh nhận ra những yếu kém của mình và hiểu được tâm hồn và tấm lịng nhân
hậu của cơ em gái.


2. Lời kể


Trên cơ sở các chặng phát triển tình huống truyện, có thể vào ngơi thứ nhất để thể hiện
giọng tự truyện (vừa thể hiện diễn biến sự việc, vừa thể hiện diễn biến nội tâm của nhân
vật người anh); cũng có thể sắm vai người em để kể lại chuyện (thể hiện cảm nghĩ của
mình về người anh).


3. Viết một đoạn văn thuật lại tâm trạng của người anh trong truyện khi đứng trước bức
tranh được giải nhất của em gái.


Gợi ý: Tham khảo đoạn văn sau.


Người anh trai đứng xem bức tranh với bao tâm trạng. Anh vơ cùng ngạc nhiên và xúc
động vì chẳng bao giờ nghĩ người trong bức tranh kia chính là mình. Từ ngạc nhiên,
người anh cảm thấy ngỡ ngàng vì người trong tranh kì diệu quá, đẹp hơn cả sức tưởng
tượng của mình. Nhìn bức tranh, người anh hãnh diện vì mình có được một cơ em gái vừa
tài năng lại vừa có tâm hồn nhân hậu bao la. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, góc khuất
trong tâm hồn khiến người anh cũng vơ cùng xấu hổ. Anh đã có những lúc cư xử không
đúng với cô em gái nhỏ. Anh lại giận mình vì chẳng có một chút năng khiếu gì. Bao
nhiêu những cảm giác xáo trộn trong lòng khiến người anh vừa ngất ngây lại vừa choáng
váng. Đứng trước bức tranh của cô em gái, đứng trước phần tốt đẹp của mình, cái chưa
tồn vẹn trong tâm hồn của người anh như bị thôi miên, thẫn thờ và câm lặng.


</div>


<!--links-->

×