Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Tieu pham "DUNG DE QUA MUON"_HIV/AIDS

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (47.02 KB, 3 trang )

Tiểu phẩm phòng chống ma túy
Tác giả: Vũ Ngọc Liêm- Bản quyền thuộc về tác giả
CẢNH I
( Ông Bảy, người cha, mặc quần áo bà ba, đàu đội cái nón cời,chít khăn đầu rìu đang cần
cù cuốc đất. Thỉnh thoảng ông dừng lại chống tay vào sống lưng , ưỡn người ra phía sau
( vẻ đau lưng, rồi lại đưa tay lên trán quệt mồ hôi)
Đứa con, Toàn- đầu tóc bù xù, áo quần xôc xếch từ trong sân khấu tiến ra, đến gần chỗ
người cha, lặng im đứng nhìn)
Ông Bảy: Ớ… xin chào… ông… con! Mày đi cuocs đất giúp tao hay đi canh chừng tá điền
như mấy tên địa chủ ngày xưa mà đi tay không vậy mầy?
Ông Bảy ( nói tiếp với khán giả): Bà con thấy đó. Tui sinh nó ra, nuôi nó lớn đến chừng
nầy rồi mà nó có giúp được gì cho tui đâu. Ngày tối chỉ lo la cà chỗ nầy chỗ nọ không hà.
( Mặc cho cha nói gì thì nói, Toàn ngoác miệng ra ngáp, hai tay cào cấu vào cổ, vào ngực-
làm điệu bộ của người lên cơn nghiện. Rồi bất chợt Toàn ngã ra, cơn nghiện đã thực sự
kéo đến hành hạ nó. Ông Bảy thấy vậy hoảng hồn, vội buông cuốc, vứt nón vội chạy đến
đỡ Toàn)
Toàn: Ba ơi… thuốc… thuốc
Ông Bảy ( cuống quít): Mày đau chỗ nào hở con? Thuốc nào ? Ở đâu?
Toàn ( giọng thều thào,không ngớt dẫy giụa): Đến quán bà Ba đầu xóm… nhanh lên…con
chết mất…
Ông Bảy: Ừ … được… được…on nằm đây đợi…Ba đi mua thuốc cho con
(Ông Bảy đặt Toàn nằm xuống rồi ba chân vốn cẳng chạy đi. Trong khi đó Toàn tiếp tục
cào xé, gào thét)
CẢNH II
Ông Bảy lại tiếp tục cuốc đất
Ông Tư: Bữa nay sao anh Bảy đi làm sớm dữ he? Mới chừng giờ nầy mà một mình anh đã
cước gần xong đám ruộng rồi nè
Ông Bảy( dừng tay cuốc): Chào anh Tư. Phải ráng mà làm thôi anh ơi. Ngày hôm qua mới
làm giữ chừng, thằng nhỏ nhà tôi đổ bịnh nên phải bỏ dở đó mà.
Ông Tư: Ủa , chớ thằng Toàn nó bịnh ra làm sao? Có nặng lắm không? Bây giờ nó đã đỡ
chưa?


Ông Bảy: Cái bịnh của nó lạ lắm anh Tư ơi. Đầu tiên nó ngáp ngáp rồi hai tay cứ cào xé
lên ngực, lên cổ. Rồi rét run, la hét, giẫy dụa… Tui rầu quá anh Tư ơi.
Ông Tư: Anh đã cho cháu nó uống thuốc gì rồi?
Ông Bảy: Nói biểu tui chạy ra quan bà Ba mua thuốc cho nó. Chỉ có mottj gói tí ti vầy
nè( vừa nói, vừa ra ni bằng đầu ngón tay) mà tiền bằng bán cả tạ thóc mới đủ trả đó anh.
Nhưng được cái là rất hiệu nghiệm. Cháu nó uống vô một lát là tĩnh hẳn.
Ông Tư: Cháu nó uống thuốc anh trông thấy chớ?
Ông Bảy: Thì tôi chạy đi mua thuốc vừa về tới là nó giằng lấy rồi chạy ngay xuống bếp nói
là đi lấy nước uống thuốc…Mà nó có uống thuốc thì mới khỏi chứ?
Ông Tư: (đắn đo, rào đón):Anh Bảy nè,tui nói điều nầy … có gì không phải anh bỏ qua
cho tui…
Ông Bảy: Có gì mà anh có vẻ rào đón vậy anh Tư? Tui với anh từ hồi tới giờ với thiệt tình
với nhau mà anh Tư.
Ông Tư: Anh Bảy nói vậy thì ti mới dám nói… Anh Bảy à, theo tôi nghĩ thì cháu Toàn nhà
anh nó dính vào ma túy mất rồi chứ không phải bệnh thông thường đâu.
Ông Bảy( trợn mắt giận dữ):Anh nói gì lạ vậy anh Tư? Con trai tôi vẫn tĩnh táo, có gì đâu
mà anh nói dính tới ma quỉ? Tui có điều gì không phải với anh mà anh đang không anh
đơm đặt chuyện không hay cho con tôi vậy anh Tư?
Ông Tư ( phân bua): Không… không… ý tui nói là…
Ông Bảy( cướp lời): À , hay là do bữa con bò lại sin của tui nó ăn đám lúa cao sản của anh,
hay bữa do bận tui không đến nhà anh ăn giỗ được, hay do bữa nhà anh bị cúp điện mà nàh
tui lại có điện sáng nên anh…
Ngay lúc đó thì Khánh xuất hiện
Khánh: Cháu chào hai bác. Mới sáng ra mà hai bác đã có chuyện gì với nhau rồi vậy?
Ông Tư: Ồ, may quá! Có cháu Khánh là cán bộ của đội phòng chống tệ nạn xã hội của xã
đây. Cháu giúp bác với.
Ông Bảy: Mày nghĩ coi, thằng Toàn nhà tao có làm sao đâu mà ông Tư đây nói nó dính vào
ma, quỉ gì gì đó. Tao là tao ghét chuyện cầu cúng quàng xiên thần quỉ lắm. Nhà tao hồi giờ
có ai lên đồng , coi quẻ hay làm điều gì mê tín dị đoan đâu chứ?
Khánh: Xin hai bác bình tĩnh. Cháu hiểu cả rồi.

Khánh ( nói tiếp nói với ông Bảy):Cháu đang định đến nhà bác, nhưng may là được gặp
bác ở đây. Vậy cháu trao đỏi với bác tại đây luôn cho tiện. Được không bác Bảy?
Ông Bảy ( giọng vẫn còn hậm hực):Được quá đi chớ. Có gì đâu mà không được.
Khánh: Chuyện là thế nầy
Thứ nhất: Bác Bảy đừng hiểu nhầm bác Tư. Ma túy không phải là ma quỉ mà là một chất
gây nghiện rất nguy hiểm. Ai mà vướng vào con đường nghiện ngập thì sức khỏe ngày
càng mòn mỏi, tương lai ngày càng mờ mịt, lại còn làm tán gia bại sản, thậm chí còn gây ra
tội ác, phạm pháp nữa.
Ông Bảy: Nhưng mà thằng Toàn con trai tôi nó có làm hại ai đâu?
Khánh: Phải ngăn ngừa trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra bác bảy à. Mục đích cháu đến tìm
bác cũng vì em Toàn đấy. Theo cháu được biết thì em Toàn đã sa vào con đường nghiện
ngập trong thời gian gần đây .
Ông Bảy: ( giận dữ) : Nè… nè… cô đừng nói ẩu nghen!
Khánh( Ôn tồn): Xin bác cứ bình tĩnh!
Khánh ( nói tiếp): Em Toàn trước đây là một thanh niên siêng năng và giỏi giang phải
không ? Thời gian gần đây tỏ ra lười biếng, ngại việc phải không?
Ông Bảy: Ừ… Ừ … đúng… mà cô làm gì mà … theo dõi nhà tui kĩ dữ vậy?
Khánh( vẫn thản nhiên): Gân đây toàn có hay xin tiền bác hoặc hay đem bán đồ đạc đắt
tiền trong nhà không?
Ông Bảy: Ừ… Ừ… có. Mà cô là thầy bói hả?
Khánh: Cháu không đoán già đoán non như thầy bói đâu mà những điều cháu nói là sự
tổng kết khoa học về những biểu hiện của người nghiện.
Ông Bảy(Vẫn chưa chịu): Nhưng mà thằng Toàn nó đau thiệt mà. Chính tôi đi mua thuốc
cho nó hôm qua. Mua về nó uống vào là khỏi ngay mà.
Khánh mua một gói nhỏ bằng chừng nầy ( làm động tác) tai quan bà Ba béo phải không?
Ông Bảy: Ừ… ử … phải phải. Mà … mà sao cô biết hay vậy?
Khánh: Đó chính là ma túy. Và chính bác vì thiếu hiểu biết nên đã bị em Toàn lừa; và bác
dã vô tình tiếp tay với kẻ xấu làm hại con mình.
Nhờ quân chúng phát hiện mà chiều hôm qua bag Ba đã bị bắt giải lên huyện chờ ngày xét
xử về tội mua bán, tàng trữ hàng cấm.

Ông Bảy: Nhưng…
Khánh: Không nhưng gì hết.
Vào giờ nầy hôm qua em Toàn lên cơn nghiện. Vậy thì hai bác theo cháu vê nhà bác Bảy
thì rõ!
CẢNH III
( Tại nhà ông Bảy)
(Toàn lên cơn nghiện đau đớn vật vả, ông Bảy vào nhà , thấy con như vậy thì kêu lên giọng
đau đớn)
Ông Bảy: Đúng thật là mầy bị nghiện ma túy rồi Toàn ơi…Con ơi !Mày hại cha mầy. Mày
hại chính mày…Bao nhiêu tiền bạc mày bảo đưa cho mầy để mày góp vốn làm ăn. Đua
bao nhiêu mày cũng bảo là không đủ. Trong nhà có món đồ nào cóa giá trị mầy cũng bán
đi.Tao tin tưởng ở mầy nên mới ra nông nổi nầy đây. Con ơi là con…!
Khánh: Thôi bác , lúc nầy mà la ngầy thì không ích gì. Hãy phụ cháu giúp cho Toàn tạm
qua cơn đau đớn nầy đi đã!
Khánh (tiếp): Nào, bác Bảy, bác Tư, giúp cháu giữ cho Toàn nằm im đi!
(Kẻ nắm tay, người giữ chân, một lát sau Toàn nằm im, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn co giật
từng cơn)
Ông Bảy ( ngôi ôm mặt khóc nức nở)
Khánh: ( đến bên an ủi ông Bảy): Vẫn chưa muộn đâu bác Bảy ạ. Bây giờ phải lập tức đưa
en Toàn đến Trung tâm cai nghiện. Tuyệt đối cách li em với đám bạn bè không tốt. Thời
gian sau Toàn sẽ phục hồi như xua thôi mà.
Ông Bảy( nói với ông Tư): Tôi thật là hồ đồ nên đã không phải với anh. Anh bỏ qua nghen
anh Tư!
Ông Tư: Ậy, có gì đâu anh Bảy. Mình là hàng xóm láng giềng với nhau mà.
Khánh: Thưa hai bác, thưa bà con!
Tệ nạn ma túy là rât nguy hiểm. Mối hiểm họa này đang rình rập khắp mọi nơi và nó
không chừa một ai, một gia đình nào, nhất là lứa tuổi thanh, thiếu niên. Vì vậy các bậc phụ
huynh phải cần quan tâm nhiều hơn nữa đối con em của mình. Đùng để điều đáng tiếc xảy
ra vì thiếu hiểu biết.
Thôi chòa hai bác, chào bà con, cháu về xã để thu xếp thủ tục đưa em Toàn đi Trung tâm

cai nghiện.
Ông Tư, ông Bảy (cung nói): Trăm sự nhờ cháu.

×