Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (401.04 KB, 8 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>1. Dàn ý cảm nhận về nhân vật Huấn Cao</b>
<b>A. Mở bài</b>
- Giới thiệu tác giả, tác phẩm
- Khái quát nội dung và nhân vật Huấn Cao
- Dẫn dắt vấn đề
<b>B. Thân bài</b>
1. Vẻ đẹp của Huấn Cao trước hết là vẻ đẹp của con người nghệ sĩ tài hoa.
- Huấn Cao có tài viết chữ.
- Huấn Cao là nghệ sĩ trong nghệ thuật thư pháp.
2. Huấn Cao là người có “thiên lương” trong sáng, cao đẹp.
- Với quản ngục và thơ lại, thì “thiên lương” là tấm lòng yêu quý cái tài, cái đẹp rất
chân thành của họ. Với Huấn Cao, thì “thiên lương” lại là ý thức của ông trong việc
sử dụng cái tài của mình.
- Huấn Cao có tài viết chữ, nhưng khơng phải ai ông cũng cho chữ.
3. Sự thống nhất của cái tài, cái tâm và khí phách anh hùng ở hình tượng Huấn Cao.
- Trong cảnh cho chữ ở cuối tác phẩm, Nguyễn Tuân đã để cho vẻ đẹp của cái tâm,
của "thiên lương" chiếu rọi, làm cho vẻ đẹp của cái tài, cái khí phách anh hùng bừng
sáng, tạo nên nhân cách chói lọi của Huấn Cao.
<b>C. Kết bài</b>
- Đánh giá chung
- Suy nghĩ của bản thân
<b>2. Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 1</b>
Nói đến Nguyễn Tuân sẽ khơng thể khơng nhắc đến tập truyện "Vang bóng một thời",
nổi bật trong tập truyện là tác phẩm "Chữ người tử tù". Huấn Cao trong tác phẩm là
một nhân cách sáng và đẹp mà Nguyễn Tuân đã sáng tạo nên bằng cả niềm trân trọng
và tài năng của mình, gửi vào đó nhân sinh quan về cái đẹp một cách sâu sắc.
Huấn Cao vẫn không thể bóp méo. Như người xưa nói, "văn kì thanh bất kiến kì hình",
Huấn Cao đã bước vào trang văn Nguyễn Tn như một hình tượng tuyệt mỹ.
Cái tài của ơng Huấn là tài nghệ thư pháp. Là một người "viết chữ rất nhanh và rất
đẹp", danh tiếng của ông Huấn đã lan ra khắp một vùng tỉnh Sơn, đến tai cả những
người như quản ngục và thơ lại, khiến họ cũng phải trầm trồ và dè dặt. Quả thực,
tiếng lành đồn xa, tài viết chữ của Huấn Cao vốn đã thành danh bất hư truyền. Thú
chơi chữ mà Huấn Cao say mê là một trong những nhã thú thanh cao của cổ nhân, là
biểu trưng cho văn hóa cổ truyền dân tộc. Những con chữ tượng hình nói lên nhân
cách phẩm giá và chí khí của con người. Chính quản ngục cũng phải cảm khái: "Chữ
ông Huấn đẹp lắm, vuông lắm, có được chữ ơng treo trong nhà là một vật báu ở đời."
Trong một xã hội mà Đông Tây bát nháo, ối a bơng phèng, cái cũ thì chưa suy hẳn mà
cái mới thì chưa kịp thay thế hết, Nguyễn Tuân là một nhà nho mang tâm thế bất hòa,
bất mãn, bất lực với thực tại, xây dựng nhân vật với một tài năng siêu việt về thú chơi
cổ truyền như một cách để nhà văn bày tỏ những tiếc nuối về một quá khứ vàng son
đã qua nay chỉ cịn vang bóng.
Khi Huấn Cao diện kiến trực tiếp với bạn đọc, thì người qn tử ấy cịn được biết đến
như một trang anh hùng nghĩa liệt với khí phách hiên ngang. Vốn là một người song
toàn văn võ, bên cạnh tài thư pháp cịn có tài "bẻ khóa và vượt ngục", Huấn Cao là cái
Khi được đặt vào hoàn cảnh lao tù, hình ảnh Huấn Cao càng nổi bật lên với những vẻ
đẹp khí phách hiên ngang lẫm liệt. Điềm nhiên bước vào nhà lao, hành động đầu tiên
của Huấn Cao là dỗ gông, không mảy may đếm xỉa đến vương quyền trên đầu: "Huấn
Cao khom mình, chúc mũi gơng nặng, thúc mạnh vào đầu thang gông xuống thềm đá
tảng đánh thuỳnh một cái". Đó là hình ảnh của một người anh hùng ngang tàng, một
nam tử Hán đại trượng phu "Đỉnh thiên lập địa" không cam chịu cảnh tù đày áp bức,
muốn bứt phá gơng cùm xiềng xích để thốt khỏi vịng nơ lệ.
bao giờ". Một con người ý thức sâu sắc được thiên chức và phẩm giá của nghệ thuật.
Một con người không bao giờ thị tài.
Đáng quý hơn, Huấn Cao không chỉ trọng thiên lương của mình mà cịn trọng thiên
lương của kẻ khác. Điều này được thể hiện trong cách ứng xử chân tình mà ơng dành
cho quản ngục. Khi chưa hiểu được tấm lịng quản ngục, ơng khinh bỉ đến điều, coi
thường y như coi thường một kẻ cầm tay đao suốt đời chỉ sống trong nhơ bẩn, sống vì
phi nghĩa. Cịn khi đã hiểu ra cái "sở nguyện cao đẹp" của y, ông hết sức cảm mến và
trân trọng: "Nào ta có biết, người như thầy quản đây lại có sở nguyện cao đẹp như thế.
Thiếu chút nữa ta đã phụ một tấm lịng trong thiên hạ." Cũng chính sự thấu hiểu này
đã đưa hai con người từ đối đầu thành tri âm tri kỉ.
Nhưng có lẽ tài năng khí phách và nhân cách cao đẹp của ông Huấn thể hiện rõ nhất,
tập trung nhất, hài hòa nhất ở cảnh cho chữ - cảnh mà Nguyễn Tuân gọi là "một cảnh
tượng xưa nay chưa từng có".
Đêm đã khuya, chỉ sáng mai thôi là người tử tù phải vào kinh chịu án chém, nhưng
Huấn Cao còn hiện lên thật đẹp ở khoảnh khắc ấy trong vai trò của người hướng thiện,
hướng đạo cho kẻ mê muội. Lời khuyên chân thành dành cho kẻ tri âm đã làm sáng
lên vẻ đẹp ấy: "Ở đây lẫn lộn ta khuyên thầy Quản nên thay chốn ở đi. Chỗ này không
phải là nơi để treo một bức lụa với những nét chữ vng tươi tắn nói lên cái hoài bão
tung hoành của một đời con người". Lời khuyên của Huấn Cao đã khẳng định rằng:
cái đẹp, cái thiên lương không bao giờ và không khi nào lại có thể chung sống với cái
xấu, cái ác: "Ở đây khó giữ thiên lương cho lành vững được và rồi cũng nhen nhuốm
mất cả cái đời lương thiện đi". Một lời khuyên thật thiện tâm, thiện ý, làm cho viên
quản ngục cảm động: "vái người tù một vái, chắp tay nói một câu mà dịng nước mắt
rỉ vào kẽ miệng làm cho nghẹn ngào: - Kẻ mê muội này xin bái lĩnh". Cái đẹp của
nghệ thuật đã xóa nhịa mọi khoảng cách và ranh giới đưa con người đến với nhau
trong vẻ đẹp Chân - Thiện - Mỹ.
<b>3. Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao - mẫu 2</b>
Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn xuất sắc trên văn đàn Việt Nam. Ông viết
rất nhiều thể loại nhưng tiêu biểu hơn cả đó chính là tùy bút, truyện ngắn và một trong
những tác phẩm nhận được nhiều sự chú ý nhất của ơng đó chính là tác phẩm Chữ
người tử tù. Trong tác phẩm Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công nhân vật Huấn
Cao.
Chữ người tử tù được rút trong tập Vang bóng một thời. Nhân vật chính trong tác
phẩm chính là Huấn Cao, một con người hết sức có trách nhiệm trước thời cuộc. Huấn
Cao là một người văn võ song toàn, thiên lương trong sáng. Là hiện thân tiêu biểu cho
hình tượng khí phách cùng với tài hoa hơn người.
Trước hết ta bắt gặp ở nhân vật Huấn Cao đó chính là tư thế hiên ngang bất khuất,
một con người mang nét đẹp khí phách hào hùng. Điều đó được thể hiện khi Huấn
Cao bị bắt vào ngục. Lần đầu tiên Huấn Cao xuất hiện chính là qua lời nói chuyện của
thơ lại và viên quản ngục. Trong tờ phiếu trát nói về sáu người tù chịu án chém sắp
chuyển về nơi viên quản ngục đang cai quản để thi hành án. Trong đó Huấn Cao
chính là “thủ xướng”. Quản ngục từ lâu đã nghe danh về Huấn Cao, là một người
“văn võ toàn tài”. Nhân vật Huấn Cao đã xuất hiện một cách gián tiếp như vậy.
Thế rồi Nguyễn Tuân đã cho Huấn Cao xuất hiện một cách trực tiếp với những hành
động thể hiện sự khí phách của mình đó là: “vỗ cái gông nặng bảy tám tạ xuống thềm
đá”, “đánh thuỳnh một cái”. Thái độ coi thường, không thèm chấp sự dọa nạt của lính
áp giải. Mặc dù là người tử tù nhưng vẫn thản nhiên nhận rượu thịt mà viên quản ngục
đưa tới, thậm chí ơng cịn coi đó là một cái hứng bình sinh vẫn thường làm. Đồng thời
cũng cho thấy ơng là một người có lịng tự trọng, không ham danh lợi và sống đúng
với lương tâm, với cá tính của mình. Huấn Cao cịn thẳng thắn đáp trả khi biết viên
quản ngục xin chữ của mình: “Ta nhất sinh khơng vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép
mình viết câu đối bao giờ”.
Huấn Cao cịn hiên ngang bất khuất ở chỗ ông coi khinh tất cả những kẻ đại diện cho
giai cấp thống trị, những kẻ lợi dụng quyền thế mà áp bức, bóc lột dân lành. Huấn
Cao chỉ coi những tên đó là một đám “tiểu dân thị oai”. Nguyễn Tuân đã cho ta thấy
một Huấn Cao thản nhiên đối mặt với tất cả mọi thứ, một con người có thể tự do ngay
chính nơi tù ngục giam cầm. Có thể nói kẻ thù, giai cấp thống trị có thể giam cầm ơng
về thể xác chứ không thể giam hãm tâm hồn của ông. Huấn Cao có lần cịn trả lời
viên quản ngục chữ là tạo nên một cảnh kinh điển cho tác phẩm đó chính là cảnh cho
chữ.
Huấn Cao là một người rất khẳng khái, sẵn sàng nhận sai, sẵn sàng bày tỏ tâm tư, suy
nghĩ của mình với tri kỉ. Khi biết tấm lòng của viên quản ngục ông đã phải thốt lên
rằng: “Thiếu chút nữa ta phụ mất một tấm lịng trong thiên hạ”. Thêm vào đó ông còn
đưa ra lời khuyên cho viên quản ngục: “Tôi bảo thực đấy, thầy quản nên tìm về quê
nhà mà ở đã, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi rồi mới nghĩ tới việc chơi chữ. Ở đây,
trong trốn lao tù khó giữ được thiện lương cho lành vững và rồi cũng nhem nhuốc mất
cái đời lương thiện đi.” Có thể thấy đây là lời khuyên trân thành của Huấn Cao bởi
ông như đã coi viên quản ngục là một trong những tri kỉ của mình mà nhắc nhở. Đồng
thời cũng qua lời khuyên trên ta có thể thấy được ở nhân vật Huấn Cao giống như một
nghệ sĩ tài hoa, là người có sự tồn tại của cái tài, cái đẹp và cái thiện.
Qua những phân tích trên có thể thấy rằng nhân vật Huấn Cao mang những vẻ đẹp đẽ
phi thường. Ở ngay chốn lao tù, ngay trước cái chết nhưng ông không hề cảm thấy e
sợ mà cịn tìm thấy tri kỉ của đời mình. Đây là một hình tượng để lại nhiều ấn tượng
cho độc giả, mang theo chiều sâu tư tưởng của tác giả khi quan niệm về giai cấp thống
trị và bị trị.
<b>4. Cảm nhận của em về nhân vật Huấn Cao</b>
Cảm nhận của em về nhân vật Huấn Cao – Vang bóng một thời gồm 11 truyện viết về
một thời đã xa, nay chỉ cịn vang bóng. Qua tập truyện này, nhà văn Nguyễn Tuân đã
bày tỏ sự bất hòa sâu sắc đối với xã hội buổi giao thời cuối thế kỉ XIX, đầu thế kỉ XX
ở nước ta và ca ngợi những nhà nho tài hoa không chịu vứt bỏ lương tâm, chạy theo
Huấn Cao có tài viết chữ, viết thư pháp. Thư pháp (phép viết chữ, nghệ thuật viết chữ
Hán) vốn là một thú cao nhã của người xưa, bên cạnh cầm, kì, thi, họa. Các nhà nho
thuở xưa viết chữ để bộc lộ cái tâm, cái chí. Viết chữ thành một mơn nghệ thuật được
gọi là thư pháp. Có người viết chữ, thì có người chơi chữ. Người ta treo chữ đẹp ở
những nơi trang trọng trong nhà để tỏ lịng trân trọng. Đó như một thú chơi tao nhã
của tầng lớp trên. Huấn Cao là một người nghệ sĩ trong nghệ thuật thư pháp. “Tài viết
chữ rất nhanh và rất đẹp” của ông nổi tiếng khắp một vùng tỉnh Sơn. Ngay cả viên
quản ngục của một huyện nhỏ vô danh cũng biết “chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vng
lắm… Có được chữ ơng Huấn Cao mà treo trong nhà là có một báu vật trên đời”. Cho
nên, “sở nguyện của viên quan coi ngục này là có một ngày kia treo ở nhà riêng mình
một câu đối do tay ơng Huấn Cao viết”. Để có được chữ ơng Huấn Cao, viên quản
ngục khơng những phải dụng cơng, phải nhẫn nhục, mà cịn phải dũng cảm. Bởi vì
biệt đãi Huấn Cao – một kẻ tử tù là việc làm nguy hiểm, có khi phải trả bằng tính
mạng của mình. Nhưng chính cái tài hoa hơn người của ông khiến hắn bất chấp tất cả.
Ta nhận thấy vẻ đẹp đầu tiên ở nhân vật Huấn Cao chính là vẻ đẹp của con người họa
sĩ tài ba.
đang thối nát, mục ruỗng đầy những rối ren hại dân, hại nước. Khi bị triều đình bắt
ơng lại dám “bẻ khóa, vượt ngục” để có thể tiếp tục thực hiện những hồi báo, ý chí
của mình. Huấn Cao mang tinh thần “uy vũ bất năng khuất” không cúi mình run sợ
trước bất kì điều gì dù cho đó cps là gơng cùm, xiềng xích, địn roi hay cường quyền.
Ngược lại ơng cịn thể hiện thái độ coi thường trước những kẻ coi quyền cậy thế bằng
chứng là việc ông không hề run sợ mà buông lời thậm tệ với tên Quản ngục vì nhầm
tưởng hắn đến mua chuộc mình. Khí phách thanh cao càng ngời sáng hơn khi ơng biết
được tin ngày mai mình sẽ bị đưa về kinh xử chém. Lẽ thường, một người đứng trước
Điểm sáng tiếp theo mà ta dễ dàng nhận thấy ở con người của Huấn Cao đó chính là:
Ơng là một người có “thiên lương” trong sáng và cao đẹp. Thiên lương đó được thể
hiện ở sự tự trọng, coi khinh tiền bạc để bảo vệ cái đẹp. Huấn Cao là một người yêu
thích cái đẹp, có tài viết chữ, u thích thư pháp nhưng khơng bao giờ vì vàng bạc,
quyền uy mà ép mình cho chữ bao giờ. Ông chỉ cho những người biết yêu, am hiểu và
thực sự trân trọng cái đẹp và “tính ông vốn khoảnh, trừ chỗ tri kỉ, ông ít chịu cho chữ”.
Cho nên cả cuộc đời ông chỉ mời viết hai bộ tứ bình và một bức trung đường dành
cho những người bạn thân của mình. Vẻ đẹp thiên lương của Huấn Cao cịn thể hiện
rõ ở chỗ ơng coi trọng những tâm hồn luôn hướng tới cái đẹp. Huấn Cao đã rất cứng
cỏi khi nghĩ rằng Quản ngục là kẻ đại diện cho quyền lực phi nghĩa. Hắn là kẻ tàn bạo
không hơn không kém. Nhưng khi biết viên Quản ngục có tấm lịng u chuộng cái
đẹp đã dùng hết tấm lịng thành hắn có để xin ơng chữ thì thái độ của ơng khác hẳn.
Ơng đồng ý cho viên Quản ngục chữ và kèm theo nói những lời chân thành “ Ta cảm
cái lòng biệt nhỡn liên tài…Thiếu chút nữa ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên
hạ”. Điều đó thể hiện được sự vị tha, đầy cảm thông với người khác của ông. Huấn
Cao không chỉ yêu và bảo vệ cái đẹp của nghệ thuật, ông cịn ln hướng tới bảo vệ
cái đẹp của cuộc sống, của tâm hồn con người. Ông đã dành cho tên viên Quản ngục
một lời khuyên rất chân thành, sẵn sàng chia sẻ những lời gan ruột chân thành với
viên quản ngục trước khi vào kinh thành thụ án: "Ở đây lẫn lộn. Ta khuyên thầy quản
nên thay chốn đi… ở đây thiên lương khó giữ cho lành vững và rồi cũng đến nhem
nhuốc mất cái đời lương thiện đi". Đó là sự ứng xử đáng trọng của một nhân cách cao
cả.
Nhà văn Nguyễn Tuân đã vô cùng thành công khi xây dựng được hình ảnh nhân vật
Huấn Cao. Đọc xong tác phẩm Chữ người tử tù không ai là không yêu mến trước một
con người như thế, vừa tài ba khí phách ngút trời mà lại có tấm lịng cao đẹp.
<b>5. Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân</b>
ông.
Truyện miêu tả tài năng và phẩm chất thiên lương cao cả của Huấn Cao. Cái tâm, cái
tầm của Huấn Cao cao cả đến mức có thể cảm hóa được cái xấu, cái ác. Qua hình
tượng nhân vật Huấn Cao có thể khẳng định về cái tâm, cái tài cần phải song hành,
sóng đơi cũng như lời Bác Hồ nói về quan niệm tài và đức không thể tách rời.
Xây dựng nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân dựa vào nhân vật cụ thể ngoài hiện thực
là Cao Bá Quát. Cao Bá Quát là một con người thông minh, học giỏi nổi tiếng, rất
mực tài hoa, sống dưới triều đại phong kiến thối nát khiến nhân dân đói khổ, lầm than,
ơng đã đứng lên lãnh đạo phong trào nông dân khởi nghĩa chống lại triều đình. Điều
này cho ta thấy được tấm lịng rất trân trọng người tài, trân trọng những người anh
hùng đã hy sinh vì nghĩa lớn của Nguyễn Tuân. Qua đó, ta cũng thấy được tấm lịng
u nước thương dân của Nguyễn Tn, tấm lịng mà ơng dành cho đất nước là rất
đáng quý.
Trong truyện, Nguyễn Tuân xây dựng nhân vật Huấn Cao là một người anh hùng thất
thế, vốn là thũ lĩnh những người “phản nghịch” đứng lên chống lại triều đình, nay bị
kết án tử, giam cầm và chờ ngày ra pháp trường xử lý. Huấn Cao là người tử tù chuẩn
bị đưa ra pháp trường xử tử.
Huấn Cao là một con người rất tài hoa, văn võ song tồn. Ơng là người nổi tiếng có
tài viết chữ đẹp, “ chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm”, thiên hạ truyền rằng “ có
được chữ Huấn Cao mà treo là có một báu vật trên đời “.
Huấn Cao là người có khí phách hiên ngang, khơng khuất phục trước uy quyền bạo
lực. Đứng đầu cuộc bạo động khởi nghĩa chống triều đình phong kiến thối nát, là tử tù
nhưng rất ung dung, bình thản. Trước hành động giễu cợt của tên lính, ơng ngang tàn
rỗ gong “ Huấn Cao lạnh lùng chúc mũi gơng nặng, khom mình thúc mạnh đầu thanh
gông xuống thềm đá tảng đáng thuỳnh một cái". Khi viên quản ngục có lời hỏi thăm,
Huấn Cao tỏ thái độ ngạo nghễ, khinh bạc, trả lời một cách lạnh lùng, đanh thép:
"Ngươi hỏi ta muốn gì ? Ta chỉ muốn một điều là nhà ngươi đừng đặt chân vào đây “,
“đến cái cảnh chết chém, ơng cịn chẳng sợ nữa là cái trị tiểu nhân ối thị này “. Cái
chết ngay cận kề nhưng Huấn Cao vẫn ung dung, bình thản đón nhận, khơng chút run
sợ, khơng chút sợ hãi.
Ơng cũng là người có thiên lương trong sáng, nhân cách cao đẹp. Không tham quyền
hám lợi mà bán rẻ giá trị “khơng vì vàng ngọc hay quyền thế mà bắt mình phải viết
câu đối bao giờ”. Ơng rất trọng nghĩa khí, vốn khinh bạc nhưng khi biết phẩm chất tốt
đẹp và sở thích cao quý của quản ngục thì Huấn Cao đã sẵn sàng cho chữ, đồng thời
có chút ân hận, băn khoăn vì "thiếu chút nữa phụ mất một tấm lịng trong thiên hạ “.
Khơng chỉ giữ gìn, quý trọng thiên lương của mình, Huấn Cao còn thân thành khuyến
thiện con người, cho quản ngục những lời khuyên hết sức chân thành, ý nghĩa : “Thầy
hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây, khó giữ
thiên lương cho lành vững và rồi cũng nhem nhuốc mất cả đời lương thiện đi”
nhất giữa cái đẹp và cái thiện. Cái đẹp và cái thiện phải luôn luôn đi đơi với nhau, gắn
bó mật thiết với nhau, khơng thể tách rời nhau được. Huấn Cao quả là một nhân vật
thật lý tưởng với tấm lòng thiên lương cao khiết.
Nguyễn Tuân rất có sự đầu tư khi xây dựng nhân vật Huấn Cao. Bởi Huấn Cao chính
là nhân vật tư tưởng của ông. Miêu tả Huấn Cao, ông dần dần phác những nét ý nghĩa
về con người và cuộc đời của một nhân vật mang tầm tư tưởng lớn. Cái xấu xa không
bao giờ trù dập nổi cái đẹp, cái tài. Huấn Cao trong tù ngục chính là nét vẽ cao khiết