Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Tải Kể lại một kỉ niệm khó quên của em với chị gái mình - Những bài văn mẫu hay lớp 6

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.65 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Đề bài: Kể lại một kỉ niệm khó qn của em với chị gái mình</b>
Hướng dẫn


Ai cũng có thể mắc lỗi, thậm chí rất nhiều lần. Nhưng không phải lần mắc lỗi
nào cũng để lại như dâu ấn của một kỷ niệm buồn trong đời. Tơi nói vậy chẳng
hiểu có đúng với các bạn khơng chứ đối với tôi đấy là một sự thật. Chắc các
bạn đều biết, bọn con gái chúng tơi đều sợ bị địn, nhất là khi bố đánh. Đau một
phần, còn phần nữa là vì xấu hổ với bạn bè. Thế mà, chỉ vì tơi, ví tính tham ăn
của tơi mà chị tơi đã bị đòn oan giữa ban ngày, trước mặt bạn bè đây. Đây là
một kỷ niệm buồn. Rồi sau này lớn lên, chắc tôi cũng chẳng bao giờ quên
chuyện này.


Hôm đó, mẹ tơi đi vắng ở nhà chỉ có ba bố con. Sau bữa cơm trưa, bố tôi ra
sông giặt giũ. Chị Phương chuẩn bị đi học, cịn tơi lấy chổi quét nhà. Quét đến
chân tủ, thấy gói thuốc bắc của mẹ để đó, tơi bỗng nảy ra một ý và gọi giật
giọng:


– Chị Phương ơi, trong gói thuốc kia có quế đấy. Hơm trước mẹ giở ra em đã
nhìn thấy mà. Chị em mình lấy ra ăn đi! Bố không biết đâu!


– Chị không lấy được, chị phải chuẩn bị đi học đây!


Nhưng tôi vốn là đứa đã thèm cái gì thì phải ăn bằng được, nên cứ một mực nài
ép chị Phương. Tơi xăm xăm cầm gói thuốc ra dúi vào tay chị:


– Chị lấy cho em một miếng vậy!


Khơng cịn cách nào khác, chị Phương mở gói thuốc bắc, lấy ra một miếng quế
và bẻ làm hai. Chị đưa tôi một nửa và chị cầm một nửa.


Thấy vậy tôi không chịu. Trong nhà, tôi là út nên mỗi lần tơi gây “áp lực” với


ai, người đó đều phải nhịn. Chị Phương thì khơng bao giờ bắt tơi được điều gì
rồi. Ngay cả bố mẹ tơi, khi tơi muốn làm gì thì lắm lúc cũng phải chịu. Vì thế,
thấy chị Phương đưa cho mình có nửa miếng quế, tơi nói:


– Sao phần của em ít thế?


– Em xem, miếng ấy to gấp hai miếng của chị cịn gì? Ăn nhiều sâu răng đấy!
Nói rồi chị bẻ thêm cho tôi một mẩu nữa, nhưng tôi vẫn thấy phần của mình
chưa đủ. Tơi khơng chịu, miệng phụng phịu định khóc. Thấy vậy, chị dúi tất cả
phần quế của chị vào tay tơi rồi bực tức nói:


– Thơi này, mày ăn cả đi, tao chẳng thèm! Từ nay trở đi tao khơng thèm chơi
với đứa ăn tham nữa. Chạy ra ngồi kia mà ăn để tao chuẩn bị đi học!


Nghe chị nói thế, tơi ịa khóc. Tơi nói:


– Em đi mách bố là chị lấy trộm quế đây! Nào… nào…


Thế là tôi chạy đi mách bố thật. Nghe tôi mách vậy, bố tôi rất tức giận. Vừa
bưng chậu quần áo về tới sân, bố tôi đã quát ầm lên:


– Cái Phương đâu rồi, hư thật đấy! Sao dám giở gói thuốc của mẹ ra để lấy quế
ăn hả?


Tôi tưởng bố chỉ mắng thế rồi thôi. Nào ngờ, bố rút ngay cái roi ở góc cửa, mặt
đầy tức giận:


– Nằm ngay xuống giường kia! Nằm xuống!


Nghe tiêng bố quát, đứng ngoài tự nhiên tôi cũng thấy sợ run người. Bố đánh


chị Phương thật rồi. Tôi vội mếu máo:


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Nhưng chị Phương không chạy. Chị từ từ nằm xuống giường. Tiếng roi vút đen
đét vào người chị. Cứ mỗi lần tiếng roi vung lên rồi quất xuống khiến tơi giật
thót cả người. Chắc chị đau lắm!


Đúng lúc đó, các bạn cùng lớp đến gọi chị Phương đi học. Thấy chị đang nằm
úp đít trên giường bị địn, cả đám sợ xanh mặt, đứng như trời trồng. Đứa nào,
đứa nấy nhìn nhau im thin thít khơng dám ho he nửa lời.


Sau đó đám bạn cứ lảng dần, tảng lờ như không biết. Phần vì đám bạn chị
chẳng biết làm gì khi thấy cảnh tượng trên, phần vì tránh cho chị Phương khỏi
xấu hổ.


Một lát sau, tơi nghe trong nhà có tiếng chị Phương mếu máo:
– Con xin lỗi bố, lần sau con không dám ăn trộm quế nữa ạ!


Cuối cùng bố tôi cũng tha cho chị Phương. Chị cầm vội lấy chiếc cặp rồi bước
ra sân. Chị vừa đi vừa thút thít khóc. Chị đưa tay lên lau nước mắt. Tơi hối hận
q. Chỉ vì tính tham ăn và nhõng nhẽo của mình mà chị bị địn oan. Lỗi do
mình mà để chị phải đứng ra chịu cả. Tôi vội chạy theo chị:


</div>

<!--links-->

×