Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ-Chương 120

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (49.01 KB, 3 trang )

THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Chương 120
11 giờ 51 phút.
Thành phố của người chết thực sự là mảnh đất của người chết.
Dù đã đọc rất nhiều tài liệu về nơi này, Langdon vẫn sững sờ trước những gì anh được tận mắt
chứng kiến. Nằm dưới chân Đại thánh đường, cái hang khổng lồ này đầy những lăng mộ đổ nát,
trông hệt như những ngôi nhà nhỏ trên nến hang lớn. Không khí nặng mùi chết chóc. Phần lớn
những lối nhỏ chạy ngoằn ngoèo giữa các mộ phần, được lát bằng đá cẩm thạch rạn. Vô số những
cột bụi nằm dựng đứng lên nền đất chưa được khai quật, đỡ lấy không khí bẩn thỉu đang lơ lửng
trong vùng tối.
Thành phố của người chết, sự thoả mãn về mặt học thuật trong tâm trí anh hoà lẫn với cảm giác
kinh hãi, khiếp sợ. Cùng mọi người, Langdon lao sâu vào lòng hang tối om. Mình làm thế này liệu
có đúng không nhỉ?
Là người đầu tiên bị thuyết phục bởi niềm tin của Giáo chủ Thị thần, Chartrand mở toang cánh
cổng bằng sắt, đầy tin tưởng.
Glick và Macri đã long trọng chấp thuận lời đề nghị của vị thầy tu trẻ tuổi là sẽ dùng đèn chiếu
sáng cho đoàn người tìm kiếm, mặc dù xét đến những cơ hội thăng tiến mà hai phóng viên này sẽ
được hường sau sự kiện này thì hẳn phải có lý do chính đáng để nghi ngờ động cơ thực sự của họ.
Vittoria là người tỏ ra ít hào hứng nhất, và sâu trong ánh mắt cô gái có trực cảm mạnh mẽ này,
Langdon cảm nhận được sự lo lắng và bất an.
Muộn quá rồi, Langdon thầm nghĩ. Anh và Vittoria đang chạy theo cả nhóm. Thật điên rồ.
Vittoria không nói gì, nhưng anh biết, cả hai người đang có chung một suy nghĩ. Nếu Giáo chủ Thị
thần phán đoán không chính xác thì không thể chạy thoát khỏi thánh đường này trong vòng vẻn
vẹn 9 phút.
Chạy qua hết mộ phần này đến mộ phần khác, Langdon thấy hai cẳng chân mỏi nhừ. Thật đáng
ngạc nhiên, cả nhóm đang chạy lên dốc. Lúc lời giải thích hiện lên trong trí não cũng là lúc anh
thấy lạnh xương sống. Địa hình dưới chân anh lúc này vẫn được giữ nguyên trạng từ thời chúa
Giê-su còn sống. Anh đang chạy lên đỉnh ngọn đồi Vatican nguyên thuỷ! Các học giả của giáo hội
nhiều lần khẳng định rằng lăng mộ của thánh Peter nằm gần đỉnh đồi, và anh vẫn thường thắc
mắc, không hiểu bằng cách nào mà họ có được thông tin đó. Giờ thì Langdon đã hiểu. Ngọn đồi ấy
vẫn còn nguyên vẹn!


Langdon cảm tưởng như đang chạy ngược dòng lịch sử. Đâu đó phía trước chính là mộ phần của
thánh Peter - một chứng tích lịch sử của Thiên Chúa giáo. Thật khó tin, nhưng quả đúng là thuở
ban đầu, mộ phần của ngài chỉ được đánh dấu bằng một miếu thờ nhỏ nhoi khiêm tốn. Ngoài ra
không còn gì khác nữa. Theo thời gian, danh tiếng của thánh Peter ngày một lan rộng, và những
đền thờ tiếp theo lần lượt được dựng lên trên nền miếu thờ đầu tiên ấy. Để giờ đây Đại thánh
đường St. Peter do đích thân Michelangelo thiết kế có mái vòm nhọn vươn cao tới hơn 130 mét,
đỉnh mái vòm nằm trúng vào vị trí của miếu thờ đầu tiên, độ chênh lệch chỉ là vài ly.
Cả nhóm tiếp tục vượt qua những chặng đường quanh co khúc khuỷu Langdon xem đồng hồ. 8
phút nữa. Không chừng chính bản thân anh và Vittoria sẽ nhanh chóng gia nhập đội quân những
người được chôn vùi vĩnh viễn ở nơi này cũng nên.
- Cẩn thận! - Glick kêu to. - Coi chừng hang rắn đấy!
Langdon cũng đã kịp trông thấy. Hàng loạt những hố nhỏ nằm cắt ngang lối đi dưới chân họ. Anh
nhảy qua.
Vittoria cũng nhảy và cố gắng tránh những cái hố nhỏ. Vẻ mặt cô có vẻ không thoải mái chút nào.
- Hang rắn là cái gì?
- Đúng ra phải gọi là hố cúng đồ ăn. - Langdon cải chính. - Em không cần phải biết đến những cái
hố này làm gì. - Bản thân Langdon cũng vừa kịp nhận ra, chúng còn được gọi là ống dẫn đồ uống.
Những tín đồ Thiên Chúa thuở xưa tin rằng xác thịt có thể tái sinh được, nên đã đào những cái hố
kiểu này để tiếp tế đồ ăn cho người chết bằng cách đổ sữa và mật ong xuống mộ phần nằm dưới
điện thờ.
Giáo chủ Thị thần thấy sức lực bắt đầu giảm sút.
Ngài vẫn nhạy cảm thấy được tiếp sức bởi ý thức về sứ mệnh của mình trước nhân loại và trước
Chúa. Gần đến nơi rồi. Cơn đau thật khủng khiếp. Tâm trí cũng có thể khiến người ta đau đớn
không kém gì thể xác. Thế nhưng vị thầy tu trẻ tuổi vẫn thấy mệt rã rời.
Thời gian còn lại rất ít.
- Con sẽ cứu nhà thờ, thưa Cha, con xin thề sẽ làm bằng được điều đó.
Dù may mắn có được luồng sáng cực mạnh từ chiếc đèn quay phim ở phía sau chiếu lên, Giáo chủ
Thị thần vẫn giương cao cây đèn dầu. Ta là người dẫn đường trong đêm tối. Ta chính là ánh sáng.
Những bước chân của ngài khiến cây đèn lắc lư đầu trong bình kêu òng ọc. Trong thoáng chốc,
Giáo chủ Thị thần bỗng thấy sợ, nhỡ dầu sóng rà ngoái và bắt lửa thì thật nguy hiểm. Bị bỏng một

lần thế là đã đủ lắm rồi.
Chạy gần đến đỉnh đồi, Giáo chủ Thị thần ướt sũng mồ hôi, mệt đến đứt hơi. Nhưng khi lên tới
đỉnh, cảm thấy như vừa được tái sinh, ngài loạng choạng bước tới vùng đất bằng phẳng mà ngài
đã từng nhiều lần tới thăm. Đây là điểm tận cùng của con đường. Một mảng tường đất bỗng nhiên
hiện ra, đánh dấu điểm tận cùng của Thành phố của người chết. Một tấm biển nhỏ có ghi dòng
chữ: Lăng mộ Thánh Peter.
Trước mắt Giáo chủ Thị thần là một hốc trổ trên tường, cao ngang thắt lưng. Không có bảng chữ
dát vàng. Không trang trí cầu kỳ. Chỉ có một cái hốc giản dị trên tường, dẫn vào một hang nhỏ,
bên trong đặt cỗ quan tài đá giản dị, xoàng xĩnh. Miệng mỉm cười kiệt quệ, Giáo chủ Thị thần nhìn
cái hốc nhỏ. Những người khác cũng sắp đến nơi rồi. Ngài đặt cây đèn dầu xuống, quỳ gối và bắt
đầu cầu nguyện.
Xin tạ ơn Người. Tất cả sắp kết thúc rồi.
***
Bên ngoài quảng trường, đứng giữa những vị Hồng y Giáo chủ khác Hồng y Mortati chăm chú nhìn
màn hình lớn, dõi theo tấn kịch đang diễn ra dưới tầng hầm. Đức cha không biết phải tin vào cái gì
nữa. Phải chăng cả thế giới cũng trông thấy những gì ngài vừa trông thấy? Phải chăng Chúa đã
báo tin cho Giáo chủ Thị thần? Phải chăng hộp phản vật chất sắp phát nổ trong Đại thánh đường
St. Peter?
Nhìn kìa! - Đám đông ồ lên - Kia kìa! - Bất giác tất cả mọi người đều giơ tay chỉ lên màn hình. -
Phép nhiệm màu đấy!
Hồng y Mortati ngước nhìn lên. Góc quay không được ổn định, nhưng hình ảnh thì rất rõ ràng. Một
cảnh tượng không thể nào quên.
Máy quay sau lưng Giáo chủ Thị thần truyền về cảnh ngài đang quỳ trên nền đất để cầu nguyện.
Trước mặt vị thầy tu trẻ tuổi này là một cái hốc giản dị trên bức tường đất. Trong hốc, nằm giữa
những mảnh đá vụn từ thời cổ là một quan tài đá cũ kỹ. Dù mới chỉ được tận mắt nhìn thấy cỗ
quan tài ấy một lần, nhưng Hồng y Mortati biết rõ nó đựng cái gì.
Thánh Peter.
Hồng y Mortati không ngờ nghệch đến nỗi tin rằng tiếng hò reo hớn hở cửa đám đông bắt nguồn
từ niềm vui sướng được trông thấy một trong những thành tích quan trọng bậc nhất của Thiên
Chúa giáo. Lăng mộ của thánh Peter không phải là cái khiến cho tất cả những ai đang tập trung ở

quảng trường này đều phải quỳ xuống để tạ ơn, mà chính là vật nằm bên trên lăng mộ của Người.
Hộp đựng giọt phản vật chất. Nó nằm đó… suốt cả ngày hôm nay… ẩn trong bóng đêm vinh cửu
của Thành phố của người chết. Đẹp đẽ. Tàn bạo.. Đầy chết chóc. Những gì Giáo chủ Thị thần được
mách bảo không hề sai.
Hồng y Mortati chăm chú nhìn cái hộp trong suốt. Giọt chất lỏng nhỏ xíu vẫn đang nằm lơ lửng ở
chính giữa hộp. Cái hốc nhỏ quanh chiếc hộp ánh lên một thứ ánh sáng màu đỏ khi màn hình điện
tử đang đếm ngược 5 phút cuối cùng trong quá trình tồn tại của chính nó.
Cũng ở trên lăng mộ, cách cái hộp vài phân, là chiếc camera không dây của đội lính gác Thuỵ Sĩ
đang truyền đi hình ảnh về chiếc hộp.
Hồng y Mortati làm dấu thánh. Đây là cảnh lượng đáng sợ nhất trong đời ông. Nhưng chỉ trong
giây lát, ông nhận ra rằng những gì vừa trông thấy chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Bất ngờ, Giáo chủ Thị thần đứng phắt dậy, cầm hộp phản vật chất và quay lại, vẻ mặt căng thẳng.
Vị thầy tu trẻ tuổi này gạt mọi người sang một bên, rồi bắt đầu chạy ngược trở lại con đường
ngoằn ngoèo trong Thành phố của người chết, để trở lại điểm xuất phát.
Chiếc camera quay lướt qua Vittoria Vetra, mặt đang tái xanh đầy sợ hãi:
- Giáo chủ Thị thần, cha đi đâu? Con tưởng cha nói rằng…
- Hãy tin ở ta! - Giáo chủ Thị thần trả lời, chân vẫn chạy.
Vittoria quay ngay sang Langdon:
- Phải làm gì bây giờ?
Robert Langdon ra sức cản Giáo chủ Thị thần, nhưng Chartrand can thiệp ngay, rõ ràng là người
lính gác này đã đặt trọn niềm tin vào Giáo chủ Thị thần.
Những hình ảnh từ chiếc camera của đài BBC giống y như góc nhìn của một người đang ngồi trên
toa xe lửa tròng trành, lắc lư - lột tả đầy đủ sự náo loạn, kinh hãi của đoàn người đang chạy theo
Giáo chủ Thị thần, quay trở lại lối dẫn xuống Thành phố của người chết.
Trên quảng trường, Hồng y Mortati tròn mắt kinh hãi:
- Không lẽ Giáo chủ Thị thần định mang hộp phản vật chất lên đây?
Màn hình ti-vi trên khắp thế giới hiện lên cảnh Giáo chủ Thị thần đang ra sức chạy ra khỏi Thành
phố của người chết, tay cầm hộp phản vật chất. Đêm nay sẽ không có thêm người nào phải chết!
Nhưng Giáo chủ Thị thần đã nhầm.
----------------------------

×