Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Tải Bài ca Côn Sơn của Nguyễn Trãi và Cảnh khuya của Hồ Chí Minh - Văn mẫu lớp 7

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (74.51 KB, 2 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bài ca Côn Sơn của Nguyễn Trãi và Cảnh khuya của Hồ Chí Minh</b>


Dù trở về thiên nhiên với tư cách nào đi chăng nữa nhưng ở họ vẫn chói ngời lên vẻ đẹp của nhân
cách và tâm hồn; nhất là tâm hồn thi sĩ dể ngàn đời sau vẫn cịn được chiêm ngưỡng những tồ
tháp nghệ thuật mà họ xây nên.


Đọc Bài ca Côn Sơn của Nguyễn Trãi ta bỗng nhớ đến Cảnh khuya của Hồ Chí Minh và đọc Cảnh
khuya của Hồ Chí Minh, ta liên tưởng đến Bài ca Côn Sơn của Nguyễn Trãi. Vì sao vậy? Phải
chăng hai kiệt tác thi ca là nơi gặp gỡ của hai tâm hồn nghệ sĩ lớn?


Mở đầu hai tác phẩm nổi tiếng này là hai bức tranh thiên nhiên diễm lệ. Cả hai bức tranh ấy đều
được phác hoạ bằng nét vẽ đầu tiên đầy ấn tượng: Tiếng suối chảy rì rầm, êm đềm và thơ mộng,
lãng mạn và quyến rũ:


<i>Cơn Sơn suối chảy rì rầm</i>
<i>Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai</i>


(Bài ca Côn Sơn)
<i>Tiếng suối trong như tiếng hát xa</i>


(Cảnh khuya)
Trong cảnh thanh tĩnh của núi rừng, âm thanh của tiếng suối gợi bao cảm xúc. Nó tha thiết như
chính thiên nhiên đang vẫy gọi. Nhà thơ của chúng ta bỗng thấy dạt dào cảm hứng. Họ lắng nghe
và cảm nhận tiếng suối chảy khơng chỉ bằng thính giác mà bằng cả tâm hồn mình - một tâm hồn
nghệ sĩ thanh cao và lãng mạn. Tiếng suối chảy róc rách hay chính Đất Trời đang dạo nhạc để cho
lịng người ngất ngây?


Hai hình ảnh so sánh thật đẹp, thật độc đáo. Nó giống như hai anh em sinh đôi vậy. Chỉ khác là với
Nguyễn Trãi thì tiếng suối là tiếng đàn cầm, cịn với Hồ Chí Minh thì tiếng suối lại là tiếng hát. Dù
là tiếng đàn hay tiếng hát thì nó cũng là âm nhạc. Nhạc trời hay nhạc rừng? Hay chính bản nhạc
yêu đời, yêu cuộc sống đang ngân lên trong tâm hồn thi nhân? Chẳng biết vì sao mà hai nhà thơ ở


hai thời đại cách xa nhau như thế lại có chung một cảm nhận. Chao ơi, sự cảm nhận của thi nhân
mới tinh tế làm sao! Phải yêu thiên nhiên biết chừng nào, phải hồ hợp, gắn bó sâu sắc với thiên
nhiên biết nhường nào mới có thể có những liên tưởng thú vị như thế, mới viết được những câu
thơ hay như thế.


Ta hãy du ngoạn tiếp vào hai bức tranh thiên nhiên để khám phá hết vẻ đẹp kì thú của nó.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

<i>Cơn Sơn có đá rêu phơi</i>
<i>Ta ngồi trên đá như ngồi chiếu êm</i>


<i>Trong ghềnh thơng mọc như nêm,</i>
<i>Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm.</i>


<i>Trong rừng có trúc bóng râm,</i>
<i>Trong màu xanh mát ta ngâm thơ nhàn.</i>


(Bài ca Côn Sơn)
Ở bức tranh núi rừng Việt Bắc của Hồ Chí Minh, ta chứng kiến một cảnh nên thơ không kém: Ánh
trăng sáng lung linh, in bóng cây cổ thụ tạo thành một tấm thảm hoa:


<i>Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa</i>


Thật là hữu tình, nhất là cái tình của thi nhân. Đối với họ, thiên nhiên như là mảnh đất vẫy gọi, là
khát khao trở về với chính mình. Chẳng thế mà Nguyễn Trãi viết:


<i>Dưới núi bao giờ lều sẽ dựng</i>
<i>Đá kê đầu ngủ, suối pha trà</i>


Và Hồ Chí Minh đã từng tâm sự: Phần tơi thì làm một cái nhà nho nhỏ, nơi có non xanh nước biếc
để câu cá, trồng hoa.



Nguyễn Trãi trở về Cơn Sơn như trở về nhà mình, tìm đến miền tự do khống đạt để cho lịng tĩnh
lặng lại, thư thái lại sau bao nhiêu cay đắng của cuộc đời chơng gai sóng gió mà ơng nếm trải. Vì
thế trong Bài ca Cơn Sơn, ta bắt gặp một Nguyễn Trãi đang sống những giây phút thảnh thơi, đang
thả hồn mình vào cảnh trí thiên nhiên, bầu bạn với thiên nhiên; một Nguyễn Trãi rất mực thi sĩ.
Hồ Chí Minh lại khác, ơng đến Việt Bắc tuy vẫn là trở về nhà mình, nhưng khơng phải là về để
thảnh thơi uống rượu đánh cờ, thưởng nguyệt vịnh thơ, mà về để bận rộn hơn, lo toan, gánh vác
giang sơn xã tắc, dựa vào núi rừng để xây dựng chiến khu lãnh đạo kháng chiến:


Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà


</div>

<!--links-->

×