Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (76.37 KB, 5 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>Bài viết số 2 lớp 9 đề 3: Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận.</b>
<b>Bài tham khảo 1</b>
Năm nay tôi học lớp 8. Nhà tôi tuy nghèo nhưng tôi luôn được cha mẹ quan tâm và cũng ln cố gắng là con
ngoan trị giỏi. Ấy vậy mà, cuối năm học lớp 7 tôi đã một lần làm mẹ buồn.
Hơm đó, tơi dậy sớm để đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi học. Hàng sáng, mẹ tôi thường để chảo cơm trên bếp, sao
hôm nay lại chẳng thấy đâu. Tôi lên hỏi mẹ: "Mẹ ơi sao mẹ vẫn chưa rang cơm cho bọn con ăn hả mẹ?". Mẹ nhẹ
nhàng nói: "Hơm nay nhà mình hết tiền mua gạo, phải đợi tiền lương của bố và chị con, hay con chịu khó bỏ ăn
sáng một buổi có làm sao đâu?".
Tơi bực mình dậm chân dậm tay tỏ vẻ khơng bằng lịng. Tơi thống nhìn thấy nét mặt mẹ rất buồn. Mẹ bảo:
"Thôi đi học đi con, mẹ phải đi làm việc của mẹ". Tôi tức quá phát khóc lên, bỏ cả cặp sách lên giường ngủ tiếp.
Tơi khơng nhớ là hơm nay có bài để chuẩn bị cho tiết kiểm tra ngày mai, thú thực lúc đấy tơi rất bực nên chỉ vì
chuyện nhỏ mà qn hết mọi thứ. Tơi chỉ khóc và lẳng lặng lấy chăn ra đắp. Lúc mẹ tôi đánh răng rửa mặt xong
mẹ lên nhà khoá cửa để đi làm, mẹ có biết đâu là tơi ở trong nhà. Thế là tôi nằm trong chăn ấm áp, chiếc chăn ru
tôi vào giấc ngủ êm đềm. Đến khi thức dậy thì đã q muộn. Tơi giật mình, bổ chổng bổ choảng vùng dậy thì
chao ơi, cửa nhà đã khố. Tơi ngồi trong nhà kêu ầm ĩ lên nhưng vô hiệu, mọi người đều đi làm hết. Nhà tôi là
nhà tập thể, xung quanh lúc đó chỉ có mấy đứa trẻ con. Tôi gọi chúng và bảo: "Các em giúp chị mở cửa ra với".
Một đứa nhanh nhảu nói: "Thế chìa khố nhà chị để đâu thì chúng em mới mở được chứ!". Tơi đứng ngẩn người
ra, quay lại nhìn đồng hồ thì thấy đã mười giờ rưỡi. Bụng tơi lúc này như có móng tay sắc nào cào vào. Mắt tơi
hoa lên vì đói. Tơi lục hết mọi thứ trong nhà xem có cái gì ăn khơng nhưng vơ hiệu, chả có gì cả. Tơi nhìn ra ơ
cửa sổ thì thấy bạn Lan nhà bên bảo: "Nguyệt ơi sao hôm nay bạn khơng đi học? Thầy giáo phê bình bạn đấy".
Tơi liền nói: "Lan ơi, hơm nay có bài nào khơng cho tớ mượn để tớ chép?". Lan rút trong cặp ra đưa cho tôi bài
chuẩn bị cho tiết kiểm tra. Tôi học vẹt được vài bài nhưng không chịu nổi cơn đói. Vừa hay lúc đó mẹ tơi về bảo:
“Ơ, sao hôm nay con không đi học?". Tôi bảo: "Mẹ nhốt con trong nhà thì làm sao con đi được". Mẹ bảo: "Mẹ
không biết, cho mẹ xin lỗi". Rồi mẹ rút trong túi ra gói mỳ. Tơi khơng kịp bỏ vào bát mà vơ lấy vơ để ăn sống.
Mẹ tôi ngồi nhìn tơi ăn, chảy cả nước mắt. Tơi nhìn mẹ cũng cảm thấy mẹ khơng có lỗi trong chuyện này mà
chính là mình đã làm mẹ lo. Sáng hơm sau đi học, tôi cố gắng làm bài kiểm tra một tiết, may sao được 5 điểm.
Tơi ngượng q vì mình làm lớp phó học tập mà điểm kém như thế.
Tơi rất ân hận vì đã làm đau lịng mẹ, và phí cơng thầy cơ đã bỏ sức ra để dạy tôi. Tôi hứa sẽ không bao giờ tái
phạm nữa.
<b>Bài tham khảo 2</b>
cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ ko mấy
hay ho về cậu.
Và rồi một ngày nọ, người thầy của chúng tôi đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình
về mơn Hóa, một môn mà tôi tệ nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng trong hàng top của trường. Tôi đành phải
đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình này, và việc này đã vơ tình giúp tơi và cậu ta trở thành những người
bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế.
Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ
lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tơi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố
nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tơi ko biết được,
xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tơi chắc là nó phải do một bàn tay
tài hoa làm nên.
Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng
như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hồn tồn khơng có
người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tơi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó được bày trí hồn tồn theo
phong cách của q tộc phương Tây, tơi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng
mạn.
Vào phịng cậu, tơi lại càng bất ngờ hơn khi căn phịng của cậu hồn tồn bình thường, khơng hề có gì khác biệt
mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi
nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tơi hồn thành dc
khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chng điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại.
Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngồi, và nếu muốn, tơi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại
Trong phịng cậu, ko có q nhiều thứ khiến tơi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen,
được xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tơi đốn nó là một cuốn nhật ký. Tơi tự nhủ là khơng được xem, vì điều đó
là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tị mị của chính bản thân, tơi
đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì được ghi trong đó đã khiến tơi hết sức kinh
ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.
Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tơi
"Ngày...tháng...năm...
Hơm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình
trong quãng thời gian dài cịn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã khơng cịn nữa, đó là mẹ mình, bà
đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thơng mà bà khơng phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những
buổi sớm mai, sẽ cịn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và cịn ai cho mình ơm vào lịng mỗi khi
cảm thấy yếu đuối...
như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha
..."
Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tơi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung
động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm
sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tơi.
"Hơm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây
mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho
mình thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"
Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tị mị và thương hại người bạn của mình
"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko cịn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn
bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vơ cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi
gương mặt mình...
Có những lúc, mình chỉ muốn được khóc thật to nhưng lại khơng thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế khơng"
Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tơi như ịa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình
"Ngơi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng
chẳng hiểu sao mình khơng thể cười đùa và hịa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế
nào rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật khơng phải khi đã vơ hình từ chối mọi cơ gắng của
cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."
Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy
những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tơi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong,
tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tơi đã nỗ lực hơn rất nhiều để
có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn
ra đời, và có thể cịn hơn thế nữa. Giờ thì cịn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng
có hai mặt của nó mà thơi.
<b>Bài tham khảo 3</b>
Ngày hôm sau… em tới lớp mà không hề có sự lo lắng nào cả. Giờ truy bài, em vẫn chỉ ngồi ngắm nhìn khung
cảnh ở bên ngồi sân trường mà không hề để ý vào bất cứ điều gì. Lúc ấy, những gì thu hút em chính là ở những
nhánh cây ngọn cỏ cùng với tiếng chim hót líu lo ở bên ngồi. Thậm chí, em cũng chỉ mải nhìn những bạn đang
lao động ở ngồi sân trường, sau đó lại nghĩ vẩn vơ về những bộ phim Hàn Quốc hay ho hay những bộ quần áo
đẹp mà em đã được nhìn ngắm. Những suy nghĩ ấy cứ như chiếm lấy tâm trí của em. Hết 15 phút, trống trường
đã điểm tiết học đầu tiên. Và hôm nay, tiết học ấy chính là tiết học vật lí của cô giáo Thanh. Sau khi cả lớp đứng
dậy chào, cô giáo mở sổ và bắt đầu tiết học bằng một bài kiểm tra miệng của hai bạn trong lớp theo sổ mà không
hề gọi những bạn đã giơ tay. Nhưng em cũng không hề lo lắng bởi em cũng đã có điểm kiểm tra miệng từ trước
với một điểm số khá cao và đã khiến cơ hài lịng.