Sự Tích Cây Thì Là
Ngày xưa, xưa lắm rồi, cây cỏ chưa có tên chi cả.
Một hôm, ông Trời tập hợp tất cả các loài lại,
ban cho mỗi loài một cái tên. Thôi thì, các loại
cây giành nhau đến trước để được đặt tên theo
đúng ý của mình muốn. Có cây thì dịu dàng toả
hương, đòi được gọi là Lan, có cây lại õng ẹo
múa nhịp nhàng, xin được đặt là Tóc Tiên, có
cây lại hiên ngang đi đến, được gọi là Thông.
Các loại rau cỏ cũng vậy, cũng chen chúc nhau,
nài nỉ những cái tên thật đẹp như Quế, Dấp Cá,
Tía Tô, Húng, vân vân... Cho đến cuối ngày, khi
ông Trời đã mệt, có một cây nho nhỏ vội vàng
chạy đến, chỉ xin tên gì cũng được. Cây đó xin
lỗi ông Trời đã đến trễ, vì nó phải chăm sóc bà
của nó đang bị bệnh. Ông Trời thấy lòng hiếu
thảo của nó thì cảm động lắm nên không phạt nó,
nhưng ông không nghĩ ra được tên gì khác, cho
nên ông ngập ngừng:
- Tên của con là... thì là...thì là...
Nhành cây nghe vậy, mừng quá hét toáng lên:
- Ôi tôi có tên rồi ! Tôi là Thì Là !
Nó vui quá nên vội vàng cám ơn ông Trời rồi
chạy nhanh về nhà khoe bà của nó, và để xem
sức khỏe của bà. Nó nào biết đâu rằng chữ "thì
là" không phải là tên ông Trời dự định đặt cho,
mà là sự ngập ngừng chưa nghĩ ra được cái tên
cho nó.
Từ đó, muôn loài gọi nó là cây Thì Là, hay là
Thìa Là. Tuy rằng cái tên đó rất bình dân, nhưng
không một loài nào dám chế diễu, bởi vì lòng
hiếu thảo của nó đã hơn tất cả các loại cây khác
rồi.
Sự Tích Củ Kiệu
Ngày xửa ngày xưa, vào đời vua Hùng Vương,
có một nàng công chúa rất yêu thích việc trồng
trọt, cày cấy. Không như những công chúa khác,
công chúa Kiệu sống cùng với những người dân
chất phác đơn sơ, chia sẻ cuộc sống thường ngày
với họ. Công chúa Kiệu rất thông minh, và hay
tạo ra những loại cây mới hầu giúp cải thiện đời
sống bình dân.
Một ngày nọ, công chúa bước xuống một thửa
ruộng bỏ hoang. Nàng định dọn sạch đám cỏ
đang mọc cao để gieo lúa. Trong lúc ngắm nghía
một cây cỏ lạ, nàng Kiệu chợt nhận ra rằng nó rất
giống với cây hành lá. Nàng tò mò, nếm và ngửi
thử mùi vị của củ. Kỳ lạ thay. Củ của cây cỏ này
tuy hơi nồng gắt nhưng rất lạ, không giống với
những củ nàng đã biết qua. Công chúa vui mừng
quá, liền đem giống cỏ lạ về trồng. Khi đã đến
lúc gặt hái, nàng thử ngâm củ trong hỗn hợp
giấm và nước ngọt của cây trái. Vài ngày sau, củ
đã không còn vị gắt nhưng thơm nồng và vị lạ
chưa từng thấy. Nàng dùng củ đã ngâm, ăn với
thịt kho hay bánh chưng, thì sự kết hợp đó thật là
tuyệt hảo.
Lúc đó cũng là dịp Xuân về. Nhân một ngày vua
Hùng xuống thăm dân, công chúa Kiệu dâng lên
vua cha những củ trắng trong, thơm ngát, cùng
với những món ăn dân gian. Vua Hùng nếm thử,
và rất thích. Từ đó, vua hạ lệnh trong dân gian
cho trồng phổ biến cây cỏ lạ đó, mà vua đã đặt
tên là Kiệu theo tên nàng công chúa đã có công
khám phá.
Hoa Nhài vừa đẹp lại vừa thơm
hoa nhài nở vào buổi tối
Tục truyền rằng : Ngày xửa ngày xưa có một gia
đình phú ông sinh hạ được người con gái rất xinh
đẹp. Nhiều chàng trai con nhà giầu có khắp các
vùng gần xa tìm đến cầu hôn. Nhưng nàng không
nhận lời một ai lại đem lòng yêu một gã chăn bò.
Phú ông tìm mọi cách can ngăn mối tình của con.
Không thành công, phú ông bèn giả vờ ưng
thuận.
Một hôm phú ông sai chàng trai đưa thư đến một
trang trại ở bên kia núi rồi giữa đường bố trí giết
chết chàng. ở nhà, cô gái sốt ruột đợi người yêu.
Đã mấy ngày trôi qua vẫn chưa thấy chàng về.
Cảm thấy có sự chẳng lành, nàng bèn lẳng lặng
ra đi và đã thấy xác người yêu bên một khe suối.
Quá thương chànng, nàng quên cả nỗi sợ hãi bèn
mang đầu người yêu về nhà, bí mật chôn vào một
chậu hoa bên cửa sổ trong phòng. Đêm đêm nàng
đến bên cửa sổ ôm lấy than khóc. Nước mắt lã
chã rơi xuống chậu làm hiện lên một cái cây
xanh tốt trổ đầy những nụ hoa trắng muốt. Tối
đến hoa nở tỏa ngát hương. Cô gái cúi xuống bên
hoa ngây ngất và chìm dần vào trong giấc ngủ.
Hoa chỉ nở về đêm như cố tình chỉ dành riêng
mùi hoa tinh khiết cho người con gái như mối
tình người con gái trắng trong dũng cảm.
Ngày nay, những người nghiện trà , không mấy
ai là không có cái thú uống trà ướp hoa Nhài, vừa
thơm vừa ngọt làm ngây ngất lòng người.