Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Kể lại kỉ niệm sâu sắc về người bạn thân.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.73 KB, 2 trang )

Đề: Kể lại kỉ niệm sâu sắc về người bạn thân.
Bài tham khảo:
Tôi đạp xe loanh quanh trong phố lá, điều mà tôi cảm thấy thích thú là sau mỗi buổi tan
trường lại được thong dong ở nơi này, nơi cách xa với sự ồn ào, lắm bon chen của cuộc đời.
Đang vu vơ thả hồn vào những đợt lá bay xào xạc. Bỗng "Huỵch! Ối.....".Tôi ngã nhào đau ê
ẩm. Kẻ đụng phải tôi kêu lên: "Đi với chả đứng!"
Đứng phắt dậy, tôi cãi phăng với mọi hậm hực:
- Mày nói ai đấy hả, chính mày đâm phải tao còn gì?
Tên con trai kia kêu lên (tôi nhận ra nó là con trai qua cái đầu trọc lóc "gấu" kinh khủng của
nó):
- Đi cái kiểu gì mà cứ ngửa mặt lên trời. Bộ mày mộng du, chưa tỉnh ngủ hả nhóc?
- Mày bảo ai đó hả? Có mày mộng du, chưa tỉnh ngủ thì có! À, mà có thế thì mày phải tránh
tao chứ? Sao cứ đâm vào, hay là mắt mày có vấn đề hả? Để xem nào... số may đây...nói thử xem...Tôi
hoa tay trước mặt nó trêu tức.
- Mày….mày…
Nhìn cái bộ dạng ú ớ không nói được câu nào của nó làm tôi phì cười. Rồi, bỗng dưng nó đạp
xe vụt đi. Lần này là tôi chẳng nói được gì (thấy bực…con trai gì mà nhỏ nhen quá! Chả xin lỗi người
ta nửa câu). Vậy là tôi đành ôm cái chân đau về nhà.
Sáng hôm sau đến lớp tôi choáng suýt ngất khi cái tên đáng ghét hôm nọ nghiễm nhiên đi vào
lớp tôi và còn làm quen với rất nhiều bạn trong lớp. Tôi kéo Tuyết Trinh - cô bạn lớp trưởng:
- Tên nào đây? Lạ quá vậy!(thật ra là ghét quá vậy...)
Cô bạn ngân dài giọng:
- Đó là Sơn - bạn mới. Hôm qua cậu không đi học nên không biết. Chỉ có một ngày mà nó
thâu tóm cả lớp này và trở thành "sếp" của băng đảng bọn con trai lớp mình đấy.
- À...! (chả là hôm qua tôi bị cúm mà vẫn qua "Phố lá"...chơi)
Rồi tai họa ập xuống khi cô giáo xếp nó ngồi cạnh tôi với lý do "Em là lớp phó học tập, cô
muốn em kèm bạn Sơn học"(Ối! sao bây giờ tôi ghét cái chức lớp phó quá...)
Mặc cho tôi đã từ chối nào là " em đang kèm bạn Mai học" hay "Dạo này lịch học thêm của em kín
tuần, nên không có thời gian học nhóm" nhưng cô giáo vẫn giữ nguyên ý kiến của mình (sao hôm nay
cô khó quá vậy!)
Khi tôi ngồi xuống sau một hồi xin cô không được là lúc bọn bạn tôi đập bàn đập ghế (ông


bảo vệ đến kìa...), tức nhất là trong lúc nước sôi lửa bỏng đó tên kia chỉ cười nhăn răng.
Tan học Tuyết Trinh kéo tay tôi thủ thỉ:
- Bạn chẳng thể sửa được cái tính công tử không sợ trời, sợ đất của nó đâu! Nó mà chịu nghe
bạn sao? Xem chừng bạn mách cô là nó xử no đòn cũng nên. Nó ăn chơi lêu lổng thế cơ mà. Đấy,
nhìn kìa!
Theo tay Trinh, tôi thấy Sơn đang phóng xe bạt mạng với mấy cậu bạn trong lớp. Tôi cảm
thấy hơi sợ, biết làm sao đây.
...Mấy ngày sau Sơn vẫn hiện ra trước mắt tôi với không hề một chút thiện cảm. Là một cậu
bạn phá phách, nghịch ngợm. " Con trai phải phá một tý mới là con trai chứ!" Dường như tôi đang tự
an ủi mình.
Tôi trở về" phố lá của tôi". Nhưng nó không còn là của riêng tôi khi. .. Sơn xuất hiện. Theo
cậu ta vào một quán nước, ngồi trên chiếc với hình một chú ngựa vằn bằng đá đang phi. Chúng tôi cứ
ngồi hàng giờ như thế. Nhưng lúc này trông Sơn rất khác, trông cậu ấy hiền hơn, trầm ngâm, đôi mắt
xa xôi không còn là một cậu bạn phá phách với thứ ngôn ngữ chợ búa ghê người nữa. Thỉnh thoảng
cậu ấy lại .. thì thầm một mình điều gì đó... khó hiểu!
Rồi tôi quyết định sẽ từ chôi cô giáo một lần nữa vì tôi nghĩ tôi không thể cảm hóa được Sơn
(hơn nữa chúng tôi còn một món nợ chưa tính mà).
Đang tưởng tưởng ra chuyện từ chối nhiệm vụ thành công với cô giáo... bỗng một bàn tay nhẹ
vương vào tóc tôi.
" Mình thấy chiếc lá trên tóc bạn đẹp quá, bạn cho Sơn nha?". Ơ, cái cậu Tảng Băng này ( tạm
gọi cậu ấy như vậy) hôm nay lại…
Vậy là câu chuyện của chúng tôi bắt đầu, đâu tiên là một câu nói không mấy thiện cảm:
- Thực ra lúc đầu mình thấy bạn hơi chán và tẻ nhạt!...( Hèm.. lúc đầu tui còn ghét bạn đấy
chứ). Nhưng khi gặp bạn ở đây tôi thấy rất ấn tượng khi bạn có cùng sở thích với tôi và lại ...(nói gì
mà lủng củng quá trời)….Ở lớp mình thấy bạn rất mạnh mẽ (Ui, ..tui là con gái mà cũng mít ướt chứ
bộ).
- Lúc đầu tôi cũng thấy bạn thế đấy!Tôi cũng không vừa, đáp trả lại.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi kéo dài như vậy... Dường như chúng tôi thân nhau hơn sau
mỗi lần như thế! Tôi bỗng cảm thấy Sơn không tẻ nhạt như tôi nghĩ. Và có lẽ Sơn đã xem tôi là bạn

vì…
Một ngày Sơn kể cho tôi nghe một câu chuyện - câu chuyện về chính cuộc đời của cậu ấy. Tôi
không ngờ sau bộ dạng công tử của Sơn là cả một tấn bi kịch mà Sơn chưa hề nói với ai ngoại trừ tôi.
Cậu ấy đã từng nói :" Sao con người ta cứ phải giả dối như vậy nhỉ?".Ôi, hóa ra những lúc cậu ấy
quậy phá trên lớp hay những lúc phóng xe bạt mạng trên đường là lúc Sơn giả dối, chỉ khi trở vè với
phố lá , tâm sự với tôi cậu ấy mới trở về với con người thật của mình.
Tôi nhớ có một lần Sơn nói với tôi: " Cuộc đời này thật tẻ nhạt!". Và tôi đã nói với cậu ấy
rằng:"Cuộc đời ko hề tẻ nhạt vì ở đó con người biết thương yêu, tôn trọng lẫn nhau, và cuộc đời cũng
thật kỳ lạ khi biến thù thành bạn như tớ và cậu đúng không?Sơn cười một nụ cười rất lạ.
Kể từ khi biết được con người thật của Sơn, tôi đã giúp Sơn học tốt hơn, mặc dù khi học
nhóm, tôi cấm mọi lý do nghỉ học đi chơi của Sơn. Nhưng tôi đã cho cậu ta một ân huệ là hộ tống tôi
dạo chơi trong phố lá, mỗi lúc như thế là hai đứa có biết bao là chuyện, toàn chuyện trên trời dưới
đất, mặc dù biết toàn chuyện bịa nhưng chúng tôi vẫn cười nắc nẻ khi kể. Và hình như cậu học trò
của tôi cũng tỏ ra rất hài lòng về mụ gia sư khó tính.
Nhiều khi Sơn trêu tôi:"Gia sư tốt ghê!". Còn tôi vẫn điệp khúc cũ:"Chuyên, cậu rất may khi
gặp phải một gia sư hiệu quả mà không mất tiền như tớ đấy!"
Tình bạn của chúng tôi thật đẹp, cho đến một ngày Sơn phải cùng mẹsang Hồng Kông sinh
sống. Ngày chia tay, bọn bạn tôi đứa nào cũng thút thít. Tuy buồn nhưng tôi không khóc vì tôi biết
Sơn luôn tự hào vì tôi là một cô gái mạnh mẽ - một người bạn thân nhất của Sơn. Trước khi lên máy
bay Sơn tặn tôi một món quà và dặn phải về phố lá mới đươc mở ra xem. Món quà mà Sơn tặng tôi là
chiếc lá hôm nào đã được ép plastic cẩn thận với dòng chữ phía dưới "Cuộc đời không hề tẻ nhạt"
kèm trong đó là một bức thư Sơn viết:" Tặng người bạn thân nhất của tôi, người luôn làm tôi cười,
luôn an ủi, động viên tôi, luôn ở bên tôi mỗi khi tôi buồn. Đây là kỷ vật đã gắn kết tình bạn của chúng
ta, bạn hãy trân trọng nó, hãy sống can đảm, đừng bao giờ phải khóc vì người luôn trêu tức bạn đã đi
rồi nè. Mình sẽ không quên bạn đâu - gia sư dễ thương à". Đột nhiên tôi cảm thấy mặt mình buốt
lạnh, mặt trời và tàn thông sau lưng tôi bỗng nhòe đi. Hóa ra tôi đang khóc, tôi không ngờ Sơn vẫn
còn giữ chiếc lá đó, chiếc lá mà tôi tưởng chừng như đã cuốn theo gót chân ngựa hoang của cậu ấy
giờ đang nằm trên tay tôi " . Xin lỗi Sơn vì đã khôngo giữ lời hứa với bạn, nhưng mình hứa sẽ sống
như những gì mà bạn đã tự hào".
Chiều nay tôi lại về phố lá, phố lá giờ tấp nập hơn trước, mặc dù đây không còn là khoảng

trời riêng của tôi nhưng nơi đây đã bắt đầu cho tôi một tình bạn đẹp giữa tôi và Sơn...
Nguồn: Sưu tầm

×