Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Kỉ niệm sâu sắc về cô

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.8 KB, 2 trang )

Kỉ niệm sâu sắc về cô!
Có lẽ, trong thời gian đi học từ trước tới giờ, chưa giáo viên nào lại cho
tôi một ấn tượng sâu sắc và sự yêu mến đầy xúc động như thế.
Lần đầu tiên cô bước vào lớp không phải là một buổi đầu của năm học.
Cô nhận lớp khi giáo viên cũ chuyển trường, và bản thân cô cũng là giáo
viên mới đến. Lớp tôi là một lớp chọn, tuy vậy cũng có học sinh giỏi, học
sinh yếu, tuy vậy cả lớp vẫn luôn thương yêu, đoàn kết với nhau. Nhưng
đa số các thầy cô giáo đều không mấy hài lòng với lớp tôi chỉ vì tật mất
trật tự trong giờ và ý thức kém. Lớp tôi – 9A1 có 26 thành viên. Buổi đầu
cô vào lớp – cái tình trạng ấy, tất nhiên là diễn ra khiến lớp như một cái
chợ vỡ. Cô không tỏ vẻ gì tức giận, chỉ nhẹ nhàng khuyên chúng tôi: “
Các con trật tự đi để chúng ta học bài.”
Rồi, không biết từ bao giờ, cả lớp tôi bị cô thuyết phục bởi những câu văn
ngọt ngào, ấm áp tình người của cô. Vâng, cô dạy Văn, dạy chúng tôi làm
người.Cô có giọng đọc hay, cho dù qua 18 năm dạy, giọng đọc ấy không
còn được hay như ngày trước, nhưng trong ấy vẫn có tình cảm của cô
dành cho mỗi ý văn. Tôi nhớ rõ lần cô đọc cho chúng tôi nghe văn bản
“Làng”. Cả lớp tôi im phăng phắc. Cô từng kể rằng cô theo ngành sư
phạm là vì ngày xưa, khi thầy cô đọc cho cả lớp nghe văn bản “ Lão
Hạc”, thầy đã khóc rất nhiều. Điều này đã gây cho cô một ấn tượng
mạnh. Tôi cũng là một học sinh giỏi văn và có tình yêu với văn học.Vì
thế mà không lạ khi tôi được chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn
Văn. Vì thời gian ôn thi tưởng chừng không có nên cô tình nguyện kèm
cho tôi và một vài bạn nữa tại nhà cô. Chúng tôi rất bất ngờ khi tới nhà
cô. Đó không phải là một khu chung cư cao cấp, cũng không phải là một
căn nhà riêng cao rộng. Nhà cô nằm trong một khu tập thể cũ ở cuối
đường Hoàng Quốc Việt, cách trường tới gần 10km. Nhà cô chật lắm,
mấy đứa không có chỗ ngồi phải ngồi xuống đất, kê ghế làm bàn. Nhưng
bù lại cho sự chật chội về không gian đó là tình cảm yêu thương bao la cô
dành cho chúng tôi. Cô coi chúng tôi như con, chúng tôi cũng coi đó như
nhà mình vậy. Tôi nhớ hôm đầu đi học, tôi chưa kịp ăn gì, đói quá nên


lúc đến nhà cô tôi đánh liều xin cô bát cơm. Thức ăn thật giản dị với đậu
sốt cà chua và rau muống luộc, nhưng rất ngon. Là vì tôi đói hay là vì tôi
cảm động quá? Cô rất thương chúng tôi. Tình yêu thương cô dành cho
chúng tôi là vô hạn. Chúng tôi cũng thế! Nhưng….
Một thông báo đến với lớp nói rằng, tôi không được thi học sinh giỏi văn
nữa. Buồn, tiếc, thắc mắc rồi tức giận. Tôi giận cô lắm, sao cô lại làm thế
với tôi. Biết vậy tôi đã học tiếng anh, đăng kí để đi thi rồi. Tôi giận cô
nhiều lắm. Hôm đấy tôi cố tình không gặp cô. Tôi xin nghỉ hai tiết văn
cuối để đi học đội tuyển Anh vì tôi cũng có tên trong đổi tuyển.Tôi vờ
như chưa biết gì nhưng tôi đã khóc nhiều lắm. Có lẽ cô cũng biết nhưng
không nói, không nói gì cả.
Buổi học bồi dưỡng học sinh giỏi văn hôm ấy bạn tôi hỏi cô: “ Em thưa
cô, nhóm mình ai sẽ được chọn đi thi Văn? Sau phút ngập ngừng, cô nói:
“ Cô thấy khả năng của tất cả các bạn trong nhóm mình chưa ai đủ để đi
thi cả, các con đừng buồn nhé!” Tôi thấy hôm ấy cô có vẻ mệt mỏi, ánh
mắt cô đậm vẻ buồn rầu. Buổi ấy, cô cho chúng tôi nghỉ.
Đêm đó về nhà, nghĩ lại ánh mắt của cô, nghĩ lại những hành động của
mình, tôi hối hận lắm. Phẳi chăng lúc đó cô mắng tôi, trách móc tôi thì tôi
đã có lí do để giận cô, để tức tối với cô. Nhưng không, cô chỉ nói nhẹ
nhàng, ánh mắt cô nhìn tôi đã nói lên tất cả. Tôi xem xét lại bản thân
mình, thấy mình sai quá. Cô ơi, em xin lỗi!
Một thời gian sau, vì một số lí do, lớp tôi đổi chủ nhiệm. Chủ nhiệm mới
– không ai khác chính là cô. Ngay tuần thứ hai làm chủ nhiệm và là tuần
đầu tiên xiết chặt kỉ cương với lớp, cô đã gặp không ít khó khăn khiến
cho đôi mắt cô luôn mang một vẻ đượm buồn. Cô lo lắng cho chúng tôi
như một người mẹ chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ của con mình. Không lo
sao được khi năm nay chúng tôi đã cuối cấp rồi, chuẩn bị thi vào cấp ba.
Tuổi chúng tôi thì hồn nhiên, vô tư. Nhưng cô ơi, chúng em xin nguyện
hứa sẽ cố gắng hết sức, cố gắng là một người học trò tốt, xứng đáng là
học sinh của cô.Cô hãy tin chúng em, cô nhé!

Tên cô, cái tên giản dị của cô sẽ vang mãi trong tôi, bởi chính bản thân
cái tên ấy đã ngân vang lên rồi. Vâng, tên cô là Vũ Thị Ngân!

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×