Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (63.8 KB, 2 trang )
Kỉ niệm sâu sắc về cô!
Có lẽ, trong thời gian đi học từ trước tới giờ, chưa giáo viên nào lại cho
tôi một ấn tượng sâu sắc và sự yêu mến đầy xúc động như thế.
Lần đầu tiên cô bước vào lớp không phải là một buổi đầu của năm học.
Cô nhận lớp khi giáo viên cũ chuyển trường, và bản thân cô cũng là giáo
viên mới đến. Lớp tôi là một lớp chọn, tuy vậy cũng có học sinh giỏi, học
sinh yếu, tuy vậy cả lớp vẫn luôn thương yêu, đoàn kết với nhau. Nhưng
đa số các thầy cô giáo đều không mấy hài lòng với lớp tôi chỉ vì tật mất
trật tự trong giờ và ý thức kém. Lớp tôi – 9A1 có 26 thành viên. Buổi đầu
cô vào lớp – cái tình trạng ấy, tất nhiên là diễn ra khiến lớp như một cái
chợ vỡ. Cô không tỏ vẻ gì tức giận, chỉ nhẹ nhàng khuyên chúng tôi: “
Các con trật tự đi để chúng ta học bài.”
Rồi, không biết từ bao giờ, cả lớp tôi bị cô thuyết phục bởi những câu văn
ngọt ngào, ấm áp tình người của cô. Vâng, cô dạy Văn, dạy chúng tôi làm
người.Cô có giọng đọc hay, cho dù qua 18 năm dạy, giọng đọc ấy không
còn được hay như ngày trước, nhưng trong ấy vẫn có tình cảm của cô
dành cho mỗi ý văn. Tôi nhớ rõ lần cô đọc cho chúng tôi nghe văn bản
“Làng”. Cả lớp tôi im phăng phắc. Cô từng kể rằng cô theo ngành sư
phạm là vì ngày xưa, khi thầy cô đọc cho cả lớp nghe văn bản “ Lão
Hạc”, thầy đã khóc rất nhiều. Điều này đã gây cho cô một ấn tượng
mạnh. Tôi cũng là một học sinh giỏi văn và có tình yêu với văn học.Vì
thế mà không lạ khi tôi được chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn
Văn. Vì thời gian ôn thi tưởng chừng không có nên cô tình nguyện kèm
cho tôi và một vài bạn nữa tại nhà cô. Chúng tôi rất bất ngờ khi tới nhà
cô. Đó không phải là một khu chung cư cao cấp, cũng không phải là một
căn nhà riêng cao rộng. Nhà cô nằm trong một khu tập thể cũ ở cuối
đường Hoàng Quốc Việt, cách trường tới gần 10km. Nhà cô chật lắm,
mấy đứa không có chỗ ngồi phải ngồi xuống đất, kê ghế làm bàn. Nhưng
bù lại cho sự chật chội về không gian đó là tình cảm yêu thương bao la cô
dành cho chúng tôi. Cô coi chúng tôi như con, chúng tôi cũng coi đó như
nhà mình vậy. Tôi nhớ hôm đầu đi học, tôi chưa kịp ăn gì, đói quá nên