“Happy Vietnam's teacher day!”
-----Phạm Hoàng Việt-----
Thân tặng các bạn họcsinh trong trường
“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”
Các bạn biết không! Lời hát trong ca khúc Người Thầy của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy
gợi lên trong tôi một cảm xúc bất chợt mỗi khi ngày nhà giáo 20-11 đến gần. Có lẽ, khi
còn ngồi trên ghế nhà trường không ai trong chúng ta cảm nhận được hết hơi ấm từ bạn
bè, từ những lời răn dạy của những linh hồn trên bục giảng. Những ngày đó, một số người
trong chúng ta, và cả bản thân tôi nữa thấy những lời răn đe, trách móc của thầy cô là
thừa thãi và lấy làm khó chịu vì tất cả những điều đó. Chúng mình chỉ muốn nhanh thật
nhanh tốt nghiệp để bay xa thật xa những ngày tháng gò bó bên những con người với bảng
đen và phấn trắng. Nhưng rồi thế nào? Khi đã xa, các bạn cảm thấy như thế nào, có phải
mình đã đánh mất thứ gì đó rất lớn trong đời. Chẳng còn những lời răng đe, chẳng có trách
phạt và chẳng thể lớn lên thêm. Không còn những người hướng dẫn trong đời, chúng ta
phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong cuộc sống. Và những
bài học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh động, nó nóng hổi và
chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng ta phải trả giá chứ không
đơn giản là lời răng đe ngọt ngào vô hại. Đến khi đó bạn và tôi mới hỏi:”Còn ai nhớ, ai
quên con đò xưa…?” Lúc đó phải chăng là muộn lắm không?
Bản thân tôi cho đến lúc này đã đôi lần vấp ngã. Và tôi tin mỗi chúng ta đều phải ít
nhất một lần vấp ngã để lớn lên. Mỗi lần như vậy tôi thầm ước vấp ngã ấy hãy chỉ là một
bài học trên ghế nhà trường, hãy cho tôi được thầy cô răng đe, để tôi vẫn lớn lên bằng một
bài học tuy khô khan nhưng ấm , tôi ước mình có thầy cô ở bên cạnh để dạy cho tôi biết
mình phải làm gì, và để tôi yên tâm vì luôn có người sửa sai khi tôi lạc bước.
Vì lẽ đó, tôi mong các bạn, hãy quý trọng những năm tháng học trò. Những ai còn
đang được hạnh phúc ngồi trên ghế nhà trường, còn được gần những linh hồn trên bục
giảng hãy biết rằng mình còn nhiều hạnh phúc và hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian
hạnh phúc nhất đời mình. Có thể bạn không tin tôi, nhưng những người đang đứng trên
bục giảng kia, họ không chỉ có bảng đen và phấn trắng, họ còn có tình yêu vô bờ dành cho
bạn, cho tôi và cho mỗi người học trò. Họ có cái gọi là tâm huyết với mỗi phần tương lai
nhỏ bé. Chịu khó cảm nhận đi, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy một định hướng cho tương lai
của mình từ nơi thầy cô của bạn. Vì từ những bài học và lời răn dạy chúng ta se lớn lên
mạnh mẽ, sẽ góp nhặt được nhiêu điều cho cuộc sống và những va chạm thực tế trong
cuộc đời phía trước. Hãy sống hết mình cho những năm tháng quý báu mà các bạn sẽ có,
đang có, và đã có… Đừng để mình một ngày phải hối hận thốt lên hai tiếng:”Thầy ơi!” Vì
một điều đơn giản nhưng vĩ đại:
“Dẫu đếm hết sao trời nay, Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy”
Lại một mùa Hiến Chương nữa lại về. Chúng em xin gởi đến thầy cô lời
chúc tốt đẹp nhất. Mong thầy cô luôn vui và hạnh phúc.
"Mãi mãi bên em tiếng của Thầy vang vọng. Đã xa rồi mà con ngỡ hôm
qua. Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mơ, cho con bay khỏi vùng trời
cổ tích.
Có những lúc thầm lặng con ngắm, vầng trán thầy đọng lại những nếp
nhăn... Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm, sao thấy được nổi lòng
thầy cùng năm tháng.
Đã qua rồi một thời và con đã lớn. Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.
Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao
la.
Ở nơi xa theo hương bay của gió, con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu"
“Happy Vietnam's teacher day!”
Glass Offering
Master Le Van Hanh
Then one day we will grow
Will fly to the ends of heave
There never forget the old memories
School roof one time they lived
Which has brought me to a higher desire
The sweetness of life shadow folk
Study on the sunny square flap
Please aromatic smell of raw ink new
Knowing that the months ahead
Their teachers sometimes apart
Why our teachers nagging that earnestly
I want to send something extra message that
The advice to know how to meet
each step we take the journey
We always remember you do not forget:
Life commensurate with the dignity of conscience ...
Then we each take a fall
Birds hit the sky suddenly flying wing youth
In the first place: deep forests, across the border of three regions
In this place there we'll always remember about him ...!
Creation: Pham Hoang Viet
THÔ TAËNG THAÀY COÂ
Em vẫn thường nhắt tới mùa thu
Bông cúc vàng cánh mền như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đă biết làm thơ
Đọc chữ o cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi chao ôi sao mà khó
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mai rong chơi nên em chẳng thuộc bài
Chỉ mỗi chữ o em lại đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi ,tóc cô bạc hết rôi
Em hiểu mỗi sợ tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mở rộng
Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đởi cô dõi bước theo em.
Nguyễn Tấn Tài
SỰ THẬT MỘT GIẤC MƠ!
Bao năm tháng, nay giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương
Những ngày vui của một thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con mở cánh cửa cuộc đời
Cô ôm ấp xoa đầu khi em khóc.
Vầng tráng cô những vết nhăng se sắt
Cô âu yếm nhìn chúng em cười
Tuổi nhỏ chúng em nào đâu hay biết
Vẫn nghỗ nghịch gọi cô là “ phù thủy ”
Và chúng em là những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên dồng cỏ tri thức bao la
Khi tiếng trống trường vang lên rộn rã
Em mới giật mình tỉnh giấc trong mơ
Và nhận ra một tình thương vô tận
Cô dành cả cho những con cừu chúng em...!
--------Nguyễn Hoàng Sơn-------
NGƯỜI THẦY
Bóng dáng thầy trong đêm
Như con đò, bến nước
Hình ảnh, người lái đò
Đưa chúng em sang sơng
Dòng sơng mênh mơng q
Đầy gian khổ, chơng gai
Chồng chềnh những sóng gió
nhưng thầy vẫn tiến lên
Dù bao nhiêu khổ cực
Dù dòng nước cuốn trơi
Nhưng thầy vẫn vững bước
Mở đường cho chúng em
Đến với cửa tương lai
Theo bước em vào đời
Sáng tác: Lê Thị Ái Diễm
Dẫu mai đi mọi phương trời
Nhớ lời thầy dạy đời đời khắc ghi!
NGƯỜI .... BAO NHIÊU NĂM
TRÊN KHÚC SÔNG ẤY...!
Người lái đò trên dòng đời
Một dòng đời – một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông lấy đò
Đường đời muốn bước phải cần người đưa
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy đưa bao người
Giữa sông gửi lại nụ cười
tình yêu còn gửi lại người cha thương
Con đò mọc – mái đầu sương
Theo con đi khắp mòn phương mai này
Khúc sông ấy vẫn ngày ngày
Thầy đưa những chuyến đò ấy qua sông
TUOÅI HOÏC TRO Ø!
Con người chập chững vào đời với nhưng bước chân đầu tiên trên con đường đến
trường .Rồi nối tình bạn bằng những trò vui đùa khi đến lớp.Trog học tập cũng như trong cuộc
sống ai ma không có những người bạn thân và tôi cũng vậy .Lộc ,Linh,Nhung, Thủy , Đệ là
những người bạn mà tôi luôn yêu mến ,luôn muốn sẽ những vui buồn cùng nhau .
Theo dòng chày thời gian suốt bốn năm học cùng nhau họ đã đem đến cuộc sống đầy niềm
vui trong tôi và cũng lắm nỗi giận hờn của tuổi học trò .Tôi làm sao quên năm mới vào lớp sáu
tôi và họ là những người xa lạ .Dường như nhịp chảy thời gian những câu chuyện tám về
trường lớp đã đưa chúng tôi lại gần nhau .Mãi nhớ những giây phút cãi nhau với thằng Đệ - một
cậu con trai dễ thương, tính rất hay cáu va dễ giận.Tôi và nó hễ gặp là cãi nhau nhưng nhưng
chúng tôi bắt nhịp tình bạn, hiểu về nhau qua những lần cải nhau và thân nhau như ngày hôm
nay. Còn những girl trong nhóm thì rất đễ mến. Lộc, Linh là hai cô gái dễ thương chính vậy mà
tụi tôi gọi là” tiểu thư thứ thiệt ”. Còn Nhung Thủy là hai con người nghiêm khắc, hiếu động và
tinh nghịch mà nổi bật tính rất ngang nghạnh mỗi người có những nét đáng yêu tính cách riêng
nhưng khi chơi cùng nhau chúng tôi đã tìm được sự yêu thương chia sẽ cho nhau một tình ban
giản dị trong sáng. Khó mà quên được những ngày chủ nhật cả lũ kéo nhau đi ăn món ốc thơm
lừng hương xã . Ngồi bên nhau vui đùa chơi nghịch rồi những buổi chiều cùng nhau ăn bánh
canh nóng hổi những lúc u sầu tôi thường lục lại những kỷ niệm đã qua. Trong lần sinh nhật
thằng Đệ, “ ngũ đại mỹ nhân ” đã đặt chiếc bánh sinh sắn tặng nó và cùng kéo nhau lên nhà nó,
vui vẻ bên nhau với những cây nếm và sự ngọt ngào của bánh kem. Buổi sinh nhật đầy vui vẻ, đã
cùng hát cho nhau nghe chơi những trò kháu khỉnh. Buổi sinh nhật kết thúc, đã đọng lại trong
tim mỗi người một ký ức khó quên, nhất là thằng Đệ đã rất xúc động, dường như trong ánh mắt
của nó đã toát lên một cảm xúc hạnh phúc mãnh liệt. Tôi làm sao quên những buổi học phụ đạo
cả lũ hì hục đạp xe cùng nhau.Lắm lúc trơi mưa ,mỗi khi di ai cung ướt như chuột nhưng sau
mỗi lần như vậy dù mệt nhưng khuôn mặt chúng tôi vẫn đọng lại một nụ cười vui vẻ .Đến năm
học cuối cấp , với bao nhiêu nỗi bộn bề trong việc học ,dường như không có thời gian để sum
họp bên nhau.Ngày chủ nhật – cái ngày mà chúng tôi mong đến vào mỗ tuần.Tôi và tụi nó lại
cùng nhau đi chơi ,trò chuyện vui vẻ.Có khi lặn lội đạp xe hàng tám cây số đến quán ốc quen
thuộc ngày nào.Du mệt nhưng chúng tôi cảm thấy ấm áp , hạnh phúc hki ở bên nhau.Cứ như
thế chúng tôi hắn bó vơi nhau suốt bôn năm cấp hai .Khi bước vào lớp mười tôi va tụi nó vừa
háo hức vừa lo lắng .Háo hức vì sắp được học cùng những người bạn mới ,những điều lí thú từ
nhừng người thầy bậc cô .Lo vì chúng tôi sắp không được học chung với nhau nữa ,không được
đùa nghịch với nhau nhưng giờ giải lao .Và rồi những lo lắng đó cũng đã đến .năm nay nhà
trường phân theo bang a,b,c,d, chắc rằng sàu đứa sẽ có những lựa chọn của riêng mình .Tôi bắt
đầu khi sáu đứa tụ nó ai cũng lựa chonn khối d ,riêng tôi khối c la sự lựa chọn của tôi .Vào buỗi
đến trường nhận lớp , tôi đã khóc nấc lên .Tôi cảm thấy tủi thân , tôi sợ rằng họ sẽ không chơi
với tôi như trước kia ,cang nghĩ đến tôi càng khóc nhiều hơn .Trong chinh giây phút này tui cần
sự an ủi, và tụi nó đã đén bên cạnh tôi va động viên rằng:
Bốn năm không phải là thời gian ngắn ,chúng ta đã có những kỉ niệm vui buồn có nhau
,Hồng hãy khắc ghi mãi trong tim ,cho dù không được học cùng nhau ,những giờ giir lao không
được đùa giỡn với nhau ,những giờ học không được trông thấy nhau nhưng chúng mình sẽ mãi
luôn bên nhau .Chúng ta sẽ mãi vun đắp những kỉ niệm học trò.Chính những lời ấm áp đó đã
xoa dụi nỗi lo lắng trong tôi.Tôi càng thấy yêu tụi nó hơn .Tôi sẽ mãi nhớ những lơi ái ân tình
bạn ,những kỉ niệm tuổi học trò sâu trong trái tim tôi.
Tôi sẽ mãi yêu tụi nó ,luôn giũ gìn tình bạn trong sáng ,thiêng liêng ấy .Tôi sẽ hôn thật
nhiều vào những kí ức đẹp ấy .Dù không được học cùng nhau chúng tôi vẫn mãi xây dựng ,vun
đắp cho tình bạn ấy .Cho đến mai sau ,khi bước đến những vùng miền xa của Tổ Quốc chúng tôi
cũng sẽ mãi nhớ về nhau, nhớ những lúc buồn vui bên mái trường.
Phan Thị Hồng