HÃY NÓI KHÔNG VỚI RÁC
1. Cảnh trí: Một quán nhỏ trước cổng trường.
2. Nhân vật: Hà, Tú, hai em học sinh lớp 1 và bà bán hàng.
3. Nội dung tiểu phẩm:
- Tú (vai đeo cặp mệt mỏi đi trên đường)
Bà bán hàng: Khổ! Bây giờ mới đến lớp học hở con, vào mở hàng cho bà nào!
Tú: Hôm nay con không có tiền đâu bà ạ.
Bà bán hàng: cứ vào đây! cứ vào đây! Bà bán chịu cho.
Tú: (Đi vào quán)
Bà bán hàng: Đây, bà bán chịu cho loại trái cây ngoại mới nhập, còn bao bì hai ba
lớp hẳn hoi đây, ăn vào là hết mệt ngay. Thơm! Ngon lắm!
Hà: (Vừa đi vừa hát): Bài hát “ Bài ca đi học”
(Hà thấy Tú bước vào cổng trường bóc vội hộp trái cây lấy một quả gì màu xanh
cắn nhai nhồm nhoàm. Vứt bì đựng trái cây trên sân trường. Hà vội dừng xe đạp, chạy
lại kéo Tú ra xa).
Ê, Tú! Cậu chán đời muốn tự tử hay sao mới sáng sớm mà ăn loại trái cây của bà
ấy thế này.
Tú: A, hà! Láo nào, việc gì tớ phải chán đời. Đầy ngừơi muốn béo như tớ mà có
được đâu. Đố cậu béo được như “Bản thân” đây! (Vỗ ngực).
Thế …Thế cậu có biết mốt là gì không?
Hà: Mốt a! Là …là…
Tú: Là sính ngoại, dùng đồ ngoại, ăn trái cây ngoại có quyền vứt giấy bỏ rác bất
kể nơi nào vì có người dọn dẹp như trường ta đó thôi. Kìa bà nhìn có mấy nhóc lớp 1
đang dọn dẹp kia kìa (Tú vừa nói vừa chỉ vào chổ các em lớp 1 đang nhặt rác)
Hà: Ới trời ui! thật là nực cười bà con ơi, lại có chuyện ngược đời ăn hàng không
có nguồn gốc, vứt rác bừa bãi trên sân truờng mà gọi là mốt.
Tú: Chứ sao nữa, thật chẳng khác nào mang đàn đi gảy tai trâu. Bà không thấy
hiện nay nhập hàng ngoại, thành lập tổ thu gom rác thải…đó sao?
Hà: (Gật đầu): Ờ… ờ! Tớ cũng nghe nói như thế thì cứ cho là tớ kém cỏi về thời
cuộc, nhưng cậu cũng có cái sai.
Tú: Sai gì mà sai.
Hà: Không biết sai cái gì à. Thế tớ hỏi cậu nhé vì sao cậu lại ăn trái cây xanh, vứt
rác bừa bãi trên sân trường xả nước chảy lung tung mà không biết tiết kiệm và giữ gìn
vệ sinh môi trường nhà trường chúng ta là sao?
Tú: Biết rồi! Biết rồi! Khổ lắm nói mãi. Cậu định nói là ăn trái cây xanh, vứt rác
bừa bãi trên sân trường; xả nước chảy lung tung mà không biết tiết kiệm và giữ gìn vệ
sinh môi trường nhà trường chúng ta là có hại chứ gì? Vậy tớ hỏi cậu, cậu đã thấy ai bị
kỷ luật, phê bình về việc đó chưa? Tớ thấy chưa có ai cả, Trái lại tớ thấy rất sành điệu
(tiếp tục nhai trái cây, vẻ rất khoái trá). Cậu nhìn xem tớ có ga lăng không nào?
Hà: Đồ sĩ rởm! có bao nhiêu việc để cậu thể hiện “người sành điệu” như chăm học
để giỏi hơn bọn con gái này! Giúp các bạn gái sắp xếp bàn ghế! Dũng cảm hơn nữa thì
xung phong vào đội tuyên truyền “nước sạch vệ sinh môi trường” của trường ta; làm
được như thế, cậu sẽ trở thành người hùng trong mắt các bạn trong trường đấy.Việc gì
phải tìm đến việc ăn quà, vứt rác, xả nước không giữ gìn môi trường. Mà cần dành tiền
giúp các bạn nghèo có ích hơn không? Đồ con trai mà…ăn…ăn hàng.
Tú: Thôi! Mỉa mai vừa vừa chứ. Nhà bác học của lớp hãy nói cho Tú mập này biết
tác hại của việc ăn quà vặt; vứt rác không đúng nơi quy định; xả nước bừa bãi coi nào.
Hà: E hèm ( sửa lại kính, cài lại cổ áo cho trang trọng) E hèm, cậu nghe này!
* Nguy hiểm thứ nhất là: ăn quà vặt, nhất là trái cây xanh không rõ nguồn gốc làm
cho đau bụng dẫn đến ảnh hưởng sức khỏe không đi học được lại còn tốn tiền của cha
mẹ…
* Nguy hiểm thứ hai là: Vứt rác trên sân trường làm cho quang cảnh sân trường
không đẹp mắt, ruồi nhặng, ảnh hưởng đến mỹ quan nhà trường trong khi đó trường
chúng ta là trường văn hoá cơ mà!
* Nguy hiểm thứ ba: Sử dụng nước tràn lan, lãng phí nguồn nước sạch, tốn tiền
của trường mà tiền đó là do tất cả học sinh trong trường chúng ta đóng góp đó.
Tú: Sao cậu không đi báo cho anh Tổng phụ trách, cậu còn nhớ hôm ngoại khoá
về An toàn thực phẩm vệ sinh nước sạch và môi trường, cô giáo đã nói là nhà trường sẽ
xử phạt những học sinh vi phạm các nội dung trên bằng việc phê bình, cảnh báo mà
nghiêm trọng hơn thì hạ bậc Hạnh kiểm đó sao.
Hà: Ừ nhỉ! Thôi thế thì chúng mình hãy cùng các em dọn dẹp nhặt rác, sửa lại cây
xanh; khoá các vòi nước khi không cần thiết và tuyên truyền cho các bạn trong trường ta
không vi phạm nhé.
Tất cả cùng hát một bài hát về môi trường.
----------------------The End------------------------