Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (543.9 KB, 21 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> - Thanh Tònh (1911-1988)</b>
<b> - Quê: Huế</b>
<b> - Ơng có đóng góp trong nhiều lĩnh vực: Truyện ngắn, </b>
<b>truyện dài, thơ, bút kí. Song thành cơng hơn cả là thơ </b>
<b>và truyện ngắn</b>
<b> - Sáng tác của ông đậm chất trữ tình, vẻ đẹp đằm </b>
<b>thắm, tình cảm nhẹ nhàng, êm dịu, trong trẻo, lắng sâu.</b>
<b> </b>
<b>Phần 1. Từ đầu đến “Trên ngọn núi”</b>
<i><b>Khởi nguồn nỗi nhớ và cảm nhận của “Tôi” trên </b></i>
<i><b>đường tới trường.</b></i>
<b>Phần 2. Tiếp đến “Được nghỉ ngơi cả ngày nữa”</b>
<i><b>Cảm nhận của “Tơi” lúc ở sân trường.</b></i>
<b>Phần 3. Còn lại </b>
<i><b>Cảm nhận của “Tôi” khi ở trong lớp học.</b></i>
<b>1. Khơi nguồn kỉ niệm:</b>
<i><b> </b></i>
- Không lội sông, thả diều, ra đồng nơ đùa
- Cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn
- Hai quyển vở mới trên tay bắt đầu thấy nặng.Tôi bặm tay ghì thật
chặt…..Tơi xóc lên và nắm lại cẩn thận
- Muốn thử sức mình
- Có ngay ý nghĩ vừa non nớt vừa ngây thơ: Chắc chỉ người thạo mới
cầm nổi bút thước
- Ý nghĩ ấy thoáng qua trong trí tơi nhẹ nhàng như một làn mây
lướt ngang trên ngọn núi
Câu văn đã sử dụng phép so sánh
giữa một hiện tượng vơ hình là “Ý
nghĩ ấy thoáng qua” với một hiện
tượng hữu hình đẹp đẽ là “ Một làn
mây lướt ngang ngọn núi” thể hiện
sự hồn nhiên trong sáng của cậu bé
* Khung cảnh trước sân trường:
- Dày đặc cả người
- Người nào quần áo cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi sáng sủa
* Ngơi trường Mĩ Lí trong con mắt của “Tơi”
- Trước khi đi học:
+ Là một nơi xa lạ
<b>- Cũng như tơi, mấy cậu học trị mới bỡ ngỡ đứng nép bên </b>
<b>- Họ như con chim con đứng bên bờ tổ, nhìn quãng đời </b>
<b>cao rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm </b>
<b>vụngvà ao ước thầm được như những người học trò cũ , </b>
<b>biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ</b>
<b>Đọc tên từng người:</b>
<b>- Nhìn chúng tơi nói khẽ: “Thế là các em đã vào lớp năm. </b>
<b>Các em phải cố gáng họcđể thầy mẹ được vui lòng và đẻ </b>
<b>thầy dạy các em được sung sướng…”</b>
<b>Nhìn chúng tơi với cặp mát hiền từ và cảm động</b>
<b>- Ơng Đốc tươi cười nhẫn nại chờ chúng tơi</b>
<b> Ông là người thầy nhân hậu từ tốn bao dung, yêu </b>
<b>thương con trẻ hết lòng</b>
<b>- Một hồi trống thúc vang dội cả lịng tơi….cảm thấy mình </b>
<b>chơ vơ là lúc này</b>
<b>- Trong lúc ông ta đọc tên từng người, tôi cảm thấy như </b>
<b>quả tim tôi ngừng đập. Tôi quên cả mẹ tôi đứng sau tôi. - </b>
<b>Nghe gọi đến tên , tơi tự nhiên giật mình và lúng túng</b>
<b>- Người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cách lạ</b>
<b>- Dúi đầu vào lòng mẹ tơi nức nở khóc theo</b>
<b>- Thầy giáo trẻ: Tươi cười đón chúng tơi</b>
<b>- Mùi hương lạ xơng lên</b>
<b>- Hình treo trên tường:Thấy lạ lạ, hay hay</b>
<b>- Nhìn bàn ghế, chỗ ngồi…tự nhiên lạm nhận là vật riêng của mình</b>
<b>- Mấy người bạn tí hon ngồi bên tơi…lịng tơi vẫn khơng cảm thấy xa lạ </b>
<b>chút nào.Sự quyến luyến tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng khơng dám </b>
<b>tin có thật</b>
<b>- Nhìn theo cánh chim…..một kỉ niệm cũ sống lại</b>
<b>1. Nội dung: Văn bản kể về một trang đời gần gũi mà thiêng liêng, đó là </b>
<b>kỉ niệm buổi tựu trường đầu tiên với tâm trạng bỡ ngỡ, những cảm </b>
<b>2. Nghệ thuật:</b>
<b>- Văn bản có sự kết hợp hài hịa giữa tự sự-trữ tình-miêu tả</b>
<b>- Bố cục chặt chẽ, tự nhiên theo dịng hồi tưởng, theo trình tự đan xen </b>
<b>giữa hiện tại và quá khứ</b>