Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (29.71 KB, 2 trang )
VỢ GIẬN
I
Gió đã lặnh sóng đã yên đôi chút.
Vẫn xôn xao những chấn động gần bờ
Phút nhọc nhằn như thân vạc bơ vơ
Chợt ngơ ngác khi thấy trời đổi gió.
Ngừng thổn thức rập rình thân phận cỏ.
Vẫn ngả nghiêng chao đảo phận con đò.
Đêm gần tàn sức mỏi vẫn co ro.
Nhấp chén rượu đẻ chìm vào giấc ngủ.
Lo và nghĩ biết bao nhiêu cho đủ,
Mặc kệ cho CUNG trời đất xoay vần.
Phận bọt bèo thôi chẳng ước chi XUÂN!
II
Em không đẹp như chị Hằng giáng thế.
Vẫn lung linh trong ánh mắt một người.
Em không trẻ như nhũng cô gái tre,
Trong mắt một ngươi em vẫn tinh khôi!
Chỉ riêng anh là thấy già thôi,
Thời gian đã hằn sâu trên khoé mắt.
Mong và nhớ làm cho anh vỡ nát
Để em buồn em lặng lẽ làm ngơ.
Đêm bâng khuâng lạc lõng giưa bơ vơ,
Anh vẫn thức với nỗi buồn bóng xế!
Dẫu năn nỉ rồi nằm chờ vẫn thế.
Thôi từ nay, anh lặng lẽ ru mình!
THƯƠNG VỢ
Anh vẫn thức trong niềm vui khó tả.
Muốn làm thơ nhưng lại khó lựa vần.
Em vẫn đó như ánh trời sáng loá.
Một nụ cười làm thức dậy mùa xuân.