Tải bản đầy đủ (.pdf) (8 trang)

watermelon_-_script_assembly.pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (416.85 KB, 8 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

1


<b>Cảnh 0 – Tại nhà Khanh – 30 Tết </b>
(Ông và Khanh đang sửa soạn bày mâm ngũ quả lên bàn thờ gia tiên.)
Ông: Dán giấy đỏ lên quả dưa và đưa cho ơng nào.


Khanh: Tại sao Tết mình phải chưng quả dưa hấu trên bàn thờ, ông nhỉ?
Ơng: À! Để nhớ đến cơng sức của ông Mai An Tiêm.


Khanh: Mai An Tiêm là ai? Tại sao chưng dưa là để nhớ đến ơng Mai An Tiêm hả ơng?
Ơng: Để ông kể cho cháu nghe câu chuyện về Mai An Tiêm và tục chưng quả dưa hấu
trên bàn thờ ông bà nhé.


Narrator 1: Đời xưa, vua Hùng Vương thứ mười tám có một người con ni là Mai Yển, hiệu là
An Tiêm có tài tháo vát và có trí hơn người. Vua u mến An Tiêm nên thường ban cho của ngon
vật quý.


Narrator 2: Khi An Tiêm đến tuổi trưởng thành, vua phong quan tước và cưới vợ cho chàng.
Narrator 3: Từ đó, An Tiêm và vợ sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.


Narrator 4: Một hơm,…


<b>Cảnh 1 – Tại hồng cung </b>


Vua Hùng (Tay nâng chén rượu): Lòng Trẫm rất vui trước cảnh non sơng thái bình nên Trẫm
mở tiệc khỗn đãi các khanh. Hãy cùng ta nâng chén.


Các vua quan (cùng nâng cao chén): Đa tạ bệ hạ!
(Mọi người đi đi lại lại – trò chuyện cùng nhau)


Quan cận thần 1 (tay cầm chén rượu): Ta thật may mắn được bệ hạ thết đãi long trọng.


Quan cận thần 2 (tay cầm đĩa thức ăn): Quả đúng vậy! Món ngon thế này chỉ nhà vua mới có!
An Tiêm (cười): Nem cơng chả phượng của rừng của biển đều do tay con người cầm
nỏ, quăng lưới đánh bắt được. Ngay cả hạt gạo ủ ra chén rượu này (đưa chén rượu lên) cũng do
bàn tay con người làm ra cả.


Narrator 1: Quan cận thần vốn hay ghen tị với An Tiêm bèn tìm đến tâu vua.
Quan cận thần 1 (quỳ xuống, vịng tay): Tâu bệ hạ, thần có điều cần tấu.
Vua: Có việc chi hệ trọng, cứ tấu cho Trẫm rõ.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

2
Vua (khốt tay): Có việc chi?


Narrator 2: Quan cận thần đến bên đức vua và tâu lại những gì hắn đã nghe. Dĩ nhiên là ½ khơng
phải là sự thật.


Narrator 3: Nhà vua nổi trận lơi đình.


Vua (đập tay): Q lắm rồi! Khơng cịn xem ai ra gì!
Quan cận thần 1 và 2: Xin bệ hạ tha tội!


Vua: Khanh mau đứng lên và cho đòi An Tiêm đến đây!


Narrator 4: Quan cận thần 1 cười đắc chí và tức tốc đi tìm An Tiêm.


Quan cận thần 1: Tâu hồng tử, đức vua có lệnh đòi ngài đến dạy việc.
An Tiêm (ngạc nhiên): Vua cha cần tìm ta ư?


Narrator 1: An Tiêm quay quả tiến đến bệ rồng.
An Tiêm (quỳ, vịng tay): Thưa, đức vua tìm con?



Vua (giận dữ đứng dậy, chỉ tay vào mặt An Tiêm): Ngươi rõ là tự phụ, chẳng xem ai ra gì!
An Tiêm (ấp úng) : Tâu vua cha…


Vua: Đã thế, ta sẽ xem ngươi làm được gì với đơi bàn tay trắng. (Quay sang các quan khác) Giải
An Tiêm đi. Ta ra lệnh đày cả nhà tên phản nghịch này ra hoang đảo, không cho mang theo đồ vật
quý giá gì!


An Tiêm (đưa tay lên, ngơ ngác): Tâu vua cha… (sụp xuống và khóc)


Narrator 2: Quân lính đến giải An Tiêm và cả nhà lên thuyền để đày ra đảo hoang.


<i>(Lính khơng cho họ mang theo gì, ném tất cả vật dụng lại, chỉ cho mang theo con dao cùn và thức </i>
<i>ăn đủ cho 5 ngày) </i>


<b>Scene 2 – Đảo hoang </b>


Narrator 3: Qn lính đẩy gia đình An Tiêm xuống thuyền và chèo ra hoang đảo.
<i>(Lính đẩy gia đình An Tiêm xuống đảo, ném thức ăn và quay thuyền trở về.) </i>


Nàng Ba (tay dắt con, mắt nhìn theo con thuyền xa dần rồi quay nhìn hoang đảo. Quá thất vọng,
<i>nàng Ba thụp xuống và khóc nức nở): </i> Ôi! Làm thế nào để gia đình ta sống sót ở đây! Hu…
hu… hu…


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

3


An Tiêm (Ơm các con vào lịng): Không sao đâu! Nàng và các con cứ an tâm. An Bình,
An Định và An Tài hãy cùng cha đi tìm chỗ để nhà ta trú đêm nay.


Các con: Dạ!



Narrator 4: An Tiêm và con tìm được một hang đá cho gia đình ngủ tạm.


Narrator 1: Sáng hôm sau, An Tiêm đi một vịng quanh đảo. Chàng tìm được nhiều cây dại và
lấy con dao cùn đào một cái giếng cạn.


Narrator 2: Ngày ngày, nàng Ba ra biển bắt cá, bắt tơm. An Tiêm và các con vót tên và săn bắt
để có cái ăn.


Narrator 3: Cả gia đình sống một cuộc sống yên bình.


Nàng Ba: Nhà ta đã qua hồi khốn khó nhưng các con phải giúp cha tìm thức ăn để dự trữ qua
mùa đơng nhé.


An Bình: Con sẽ đi tìm hạt dẻ.
An Định: Con sẽ đi săn với cha.


An Tài: Con sẽ giúp mẹ bắt cá và làm khô dự trữ.


An Tiêm (vỗ vai con, khen ngợi): Các con của cha giỏi lắm. Chỉ cần nhờ đôi tay là ta có thể sống
được!


Narrator 4: Dẫu vậy, cả gia đình vẫn khơng ngi nhớ đất liền, nhớ bạn bè, người thân và cảnh vật
ở cố hương.


Narrator 1: Sau một ngày lao động vất vả, cả nhà nắm tay ra biển, mắt hướng về đất liền.


<b>Scene 3 – Tìm ra hạt giống </b>
Narrator 2: Một hơm, cả nhà An Tiêm đang đứng ngồi bãi biển.
Narrator 3: Một đàn chim bay đến, tha theo một quả lạ.



An Bình: Tên đâu rồi? Cung đâu rồi?
An Định: Cái ná của em đâu rồi?


An Tài: Cái chĩa bắt cá của em đâu rồi?


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

4
An Tiêm: Để ta thử xem!


Nàng Ba: Khoan đã chàng ơi! Nếu đó là quả độc thì sao?


An Tiêm: Nếu chim ăn được thì chắc là người ăn được. (đưa quả lên miệng và cắn)
Nàng Ba (lo lắng): Thế nào hở chàng?


Các con (tò mò): Vị thế nào cha?


An Tiêm (nhảy lên cười sung sướng): A! Nhà ta may quá! Nhà ta sống rồi!


Narrator 1: Cả nhà chia nhau quả lạ để nếm và cùng hò reo nhảy múa.


<b>Scene 4 – Trồng dưa </b>


An Tiêm: Hôm nay, ta sẽ phát rẫy trồng quả lạ. Các con giúp cha nhé.
Các con: Vâng ạ!


Nàng Ba: Em sẽ nấu nồi cơm ngon, kho cá thật thơm và mang ra cho mấy bố con nhé.
An Tiêm: Yeah! (múa, hát) Bà xã anh number 1, number 1, number 1…


An Bình: YEAH! Mẹ, mẹ là lọn mía ngọt ngào…
An Định: Mẹ, mẹ là nải chuối, buồng cau…
An Tài: Là nắng ấm nương dâu….



Các con: Là vốn liếng yêu thương, cho cuộc đời…
Nàng Ba (mắng yêu, nguýt và bỏ đi): Cha bố các anh!


<b>Scene 5 – Thu hoạch dưa </b>
Narrator 2: Một hôm, An Tiêm và các con ra bãi dưa.


Narrator 3: Họ thấy cả đàn chim đang bay lượn trên đám dưa.
Narrator 4: Thế là, cả 4 cha con xúm vào đuổi lũ chim.


An Tiêm, An Bình, An Định và An Tài (Vừa chạy, vừa vỗ tay đuổi chim)
An Tài (Bê quả dưa lên): Cha ơi, nhìn này!


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

5
An Định: Để con chạy về cho mẹ hay.


An Bình: Anh đi với.


Narrator 1: Trong lúc An Tiêm và An Tài hái dưa, An Bình và An Định chạy về báo tin cho mẹ.
Narrator 2: Nàng Ba lập tức cùng con chạy ra ruộng dưa.


Narrator 3: Cả nhà hồ hởi hái dưa.


Narrator 4: An Tiêm chợt nảy ra ý định.


Nàng Ba: Nhiều quả thế này, ta sẽ chẳng lo đói nữa.
An Tiêm: Ta có ý này, nàng và các con thấy thế nào?


Narrotor 1: An Tiêm dùng dao khắc bản đồ của hòn đảo nơi chàng và gia đình đang sinh sống.
Narrator 2: Nàng Ba và các con thay nhau mang những quả dưa thả xuống biển.



Narrator 3: Sau đó, cả gia đình ngày ngày ra bãi để chờ đợi tin tức.


<b>Scene 6 – Bán dưa </b>


Narrator 4: Một hơm, có một thuyền lạ cập bến. Mọi người đói lả vì lênh đênh trên biển suốt
mấy ngày trong cơn bão.


An Tiêm: Chào mừng các vị đã ghé đến đây.
Khách 1 & 2: (nói tiếng nước ngoài – ra dấu gặp bão)
An Định: Chắc ổng bị chóng mặt vì say sóng đó.


Khách 1 & 2: (nói tiếng nước ngồi, ra dấu gặp mưa to, gió lớn)
An Tài: Con nghĩ chắc ổng bị ai đánh đến ngất xỉu.


Khách 1 & 2: (nói tiếng nước ngồi, ra dấu tay chỉ vào bụng than đói)


An Bình: Chưa chắc! Con nghĩ chắc là ổng bị đau bụng vì giun cắn đó cha ơi.


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

6
An Tiêm: Các con hãy mang quả lạ ra mời khách.


Narrator 1: Sau khi ăn quả lạ, các vị khách đều tấm tắc khen ngon.


Khách 1 & 2: (nhìn nhau cười và đưa ngón tay cái lên – thump up) Hảo! Hảo
Các con: Họ nói gì vậy cha?


An Tiêm: Họ khen quả ngon. Thôi, từ nay ta sẽ gọi quả này là Dưa hấu.


Khách 1: (nói tiếng nước ngoài, vừa cho tay vào tay nải để lấy vàng, vừa làm dấu để trao đổi


dưa)


Narrator 2: An Tiêm xua tay từ chối vì chàng không cần vàng, mà chỉ cần thêm dao, cuốc, cung
nỏ, vải vóc để may áo.


Narrator 3: Thế là các khách buôn mang các vật dụng trên để đổi lấy dưa.


Narrator 4: Từ đó, khách đến đảo để mua dưa càng đơng. Gia đình An Tiêm càng trở nên sung
túc và giàu có.


(Cả nhà An Tiêm thay nhau chuyển dưa xuống thuyền và nhận về các vật dụng mà họ cần)


<b>Scene 7– Đoàn tụ </b>


Narrator 1: Thương nhân mang quả Dưa hấu đến dâng cho quan cận thần.


Narrator 2: Vì muốn nhận thưởng của Vua, quan cận thần mang quả lạ đến dâng cho đức Vua.
Quan cận thần 1: Tâu bệ hạ. Thần vừa nhận được quả quý, xin kính dâng lên để bệ hạ ngự
thiện.


Vua (xuýt xoa, trầm trồ): Ồ! Quả gì mà lạ thế? Ta chưa từng thấy bao giờ?
Quan cận thần 2: Thần xin mạn phép được bổ dưa để bệ hạ dùng ạ.
Vua: Được!


Narrator 3: Sau khi bổ dưa, quan cận thần kính cẩn dâng lên.
Narrator 4: Nhà vua dùng thử và tấm tắc khen ngon.


Vua: Ồ! Ăn vào đến đâu, Trẫm thấy mát cả ruột gan. Mà trên vỏ lại có khắc hình gì thế
kia?



Quan cận thần 1 (nhìn ngắm quả dưa cịn lại) Tâu bệ hạ, hình như là những hình vẽ nhăng
cuội gì đấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

7


Vua: Ta khơng nghĩ thế. Cho địi người dâng quả lạ đến đây.
Quan cận thần 1 & 2: Cho địi khách bn dưa.


Lính 1, 2 & 3: Cho địi khách bn dưa. (dẫn người khách buôn dưa vào)


Quan cận thần 1: Ngươi hãy mau trình tâu lên chúa thượng tên của quả lạ và xuất xứ của nó.
Quan cận thần 2: Đức vua muốn biết trên vỏ quả là những hình thù kỳ bí gì.


Khách bn 1: Tâu bệ hạ, quả lạ đó có tên là DƯA HẤU ạ!


Khách bn 2: Hình thù trên vỏ chính là bản đồ nơi quả lạ được trồng ạ.
Vua: Nơi quả lạ được trồng…? Lẽ nào…


Khách bn 1: Đó là một hịn đảo ngồi khơi.


Khách bn 2: Và những quả này là do gia đình nhà họ Mai đã trồng được.


Vua: Quả An Tiêm nói đúng. Ta muốn đến đó để tận mắt chứng kiến cuộc sống
của cả nhà An Tiêm – đứa con mà ta đã bỏ rơi mấy năm nay.


Narrator 1: Vua ra lệnh cho lính chèo thuyền đến đảo hoang năm xưa.


Narrator 2: Khi đến nơi, nhà vua ngỡ ngàng khi thấy cảnh sung túc và xanh mát của những rẫy
dưa.



An Tiêm và gia đình (phủ phục nghênh đón nhà vua) Đức vua giá lâm.


Nhà vua: Quả là một vùng đất trù phú dưới bàn tay con người gầy dựng.
An tiêm: Thỉnh đức vua vào tệ xá.


Vua: Ta đã sai rồi. Quả thật là
“Bàn tay ta làm nên tất cả


Có sức người sỏi đá cũng thành cơm” Giỏi lắm! Giỏi lắm! Con của ta.


Narrator 3: Vua ngỏ ý đón cả nhà An Tiêm trở về chốn cũ.


Narrator 4: An Tiêm mang theo hạt giống về chia cho mọi người.


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

8


<b>Cảnh cuối - Tại nhà Khanh – 30 Tết </b>


Ông: Giờ con đã hiểu vì sao chúng ta phải có quả dưa hấu trên bàn thờ tổ tiên chưa?
Khanh: Dạ, con hiểu rồi ạ. Để nhớ ơn ông Mai An Tiêm và cũng để nhắc nhở con người phải
làm việc chăm chỉ ạ!


</div>

<!--links-->

×