Tải bản đầy đủ (.docx) (5 trang)

Nhung mau chuyen ve tinh cam gia dinh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (100.98 KB, 5 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>1. Mẹ…</b>


Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ mình. Lý do chính có
lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc
tôi.


Một lần, bà đến trường để kiếm tôi làm tơi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như
thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày
hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ
<i>có một mắt!”. Tơi xấu hổ muốn chui xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc</i>
đời tơi. Ngày hơm đó đi học về tơi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trị
<i>cười!”.</i>


Mẹ tơi khơng nói gì. Cịn tơi, tơi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lịng
tơi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tơi chỉ muốn thốt ra
khỏi nhà, khơng cịn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ
và sau cùng tơi có được một học bổng để đi du học ở Singapore.


Sau đó, tơi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tơi là con nhà gia thế.
Tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ cơi từ nhỏ. Tơi hài lịng với cuộc
sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tơi có được ở Singapore. Tơi mua cho
mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tôi tự nhủ thế là
đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.


Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà
cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trơng có vẻ lam lũ đứng
trước cửa, mấy đứa con tơi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo
vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây
<i>ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi.</i>
Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm cho
con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ cịn định phá hỏng cuộc sống đang


có của con hay sao?


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tơi đã mất vài ngày
trước đó và do khơng có thân nhân, Sở An sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại một lá thư mẹ nhờ gửi lại
cho tôi:


“Con yêu quý,


<i> Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ</i>
<i>và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự</i>
<i>buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con.</i>
<i>Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.</i>
<i> Con biết khơng, hồi con cịn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ</i>
<i>khơng thể ngồi n nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt</i>
<i>của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng</i>
<i>chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người và mẹ</i>
<i>kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới</i>
<i>mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.</i>


<i> Mẹ yêu con lắm,</i>
<i> Mẹ...".</i>


<b>2. …Cha & Con</b>


Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái nhỏ của mình vì tội lãng phí
cả một cuộn giấy gói q màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé
cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy.


Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ mang hộp quà đến nói với cha: "<i>Con tặng</i>


<i>cha!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước. Nhưng rồi</i>
cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra thấy cái hộp trống rỗng.
Ông mắng con gái. Đứa bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Cha ơi,
<i>đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng cha</i>
<i>mà!". </i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Cô bé ấy không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn
khư khư giữ cái hộp giấy bên mình. Mỗi khi gặp chuyện nản lịng, ơng lấy ra một nụ
hơn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào
chiếc hộp.


Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy
tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên
đời này, chúng ta khơng thể có được tài sản nào q giá hơn những chiếc hộp chứa
đầy tình yêu vô tư như thế.


<b>3. … Vợ chồng</b>


Chồng chị là một kỹ sư giỏi, chị yêu anh vì sự vững chãi, chín chắn của anh, chị
yêu cái cảm giác ấm áp mà chị có mỗi khi tựa đầu vào vai anh. Sau 3 năm tìm hiểu,
anh chị đã đi đến hôn nhân.


Nhưng đến hôm nay, sau hai năm là vợ chồng, chị bỗng thấy mệt mỏi với những
cảm giác mà chị phải trải qua khi chung sống với anh.


Những lý do khiến chị yêu anh trước đây, bỗng biến thành những lý do tạo nên sự
đổi thay trong chị. Chị là một phụ nữ nhạy cảm và rất dễ bị thương tổn trong tình
yêu, chị luôn khao khát những khoảnh khắc lãng mạn, giống như là bé gái nhỏ thèm
khát kẹo ngọt. Nhưng anh lại trái ngược với chị, anh không có sự nhạy cảm và hồn
tồn khơng quan tâm đến những khoảnh khắc lãng mạn trong cuộc sống vợ chồng,


điều này đã làm cho chị càng chán nản hơn.


Và chuyện gì đến phải đến, một hôm chị quyết định cho anh biết rằng chị muốn ly
dị, rằng không thể chung sống với anh thêm một giờ phút nào nữa. Anh rất bất ngờ
khi nghe những lời như thế, anh chỉ biết hỏi “Tại sao?”. “Em cảm thấy quá mệt mỏi!”


- chị trả lời.


Anh khơng nói gì thêm nữa, nhưng suốt đêm đó anh khơng ngủ và chìm sâu vào
những ưu tư, khắc khoải với ánh sáng lập lòe của điếu thuốc gắn trên môi. Sự im
lặng của anh càng làm cho cái cảm giác thất vọng trong chị tăng lên, đấy là một
người đàn ông không thể biểu lộ gì ngay cả đến lúc gặp tình huống khó khăn như lúc
này, còn gì nữa để mà chị hy vọng ở anh?


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

người”, và chị nghĩ rằng không thể nào thay đổi được cách sống của anh. Nhìn sâu
vào mắt anh, chị chậm rãi trả lời: “Đây là câu em hỏi, nếu câu trả lời của anh thuyết
<i>phục được em, em sẽ thay đổi ý định ly dị. Nếu em nói, em muốn bơng hoa ở phía</i>
<i>bên kia vách núi, và cả hai chúng ta đều biết rằng khi anh cố hái bơng hoa đó cho</i>
<i>em thì anh sẽ phải chết, anh có vẫn cố làm cho em hài lịng không?</i>”. Anh đáp:
“Ngày mai anh sẽ trả lời câu hỏi cho em”. Những hy vọng của chị hoàn toàn bị chìm
xuống khi nghe câu trả lời này.


Sáng hôm sau, chị tỉnh giấc và nhận ra anh đã đi rồi. Chị nhìn thấy một mảnh
giấy với dòng chữ nguệch ngoạc của anh, được dằn dưới ly sữa, trên chiếc bàn ăn
gần cửa, chị vội mở ra đọc:


“Em yêu,


<i> Anh sẽ khơng thể nào hái bơng hoa đó cho em, nhưng hãy cho anh giải thích</i>
<i>những lý do mà anh khơng thể”. </i>



Ngay những dịng đầu đã làm tan nát trái tim chị, chị thở dài tiếp tục đọc:


“… Khi em sử dụng máy vi tính, anh ln sắp xếp phần mềm cho em dễ sử dụng
<i>và khi em kêu lên trước màn hình khi có sự cố, anh ln chuẩn bị những ngón tay để</i>
<i>có thể giúp em phục hồi lại những chương trình. </i>


<i> Em thường bỏ qn chìa khóa cửa, nên anh ln chuẩn bị đôi chân để sẵn sàng</i>
<i>chạy về mở cửa cho em. </i>


<i> Em rất thích đi du lịch, nhưng lại thường hay bị lạc đường trong những thành phố</i>
<i>xa lạ, nên anh phải chuẩn bị đôi mắt của mình để chỉ đường về cho em. </i>


<i> Em thường đau bụng trong mỗi lần gần đến tháng, nên anh ln chuẩn bị lịng</i>
<i>bàn tay mình để sẵn sàng xoa bụng cho em để làm dịu cơn đau. </i>


<i> Khi thấy em ln thích ở nhà, anh lo rằng em sẽ có thể bị mắc bệnh tự kỷ, vì thế</i>
<i>anh phải ln pha trị và chuẩn bị những câu chuyện vui để em quên đi nỗi buồn</i>
<i>chán. </i>


<i> Khi em luôn chăm chú vào màn hình vi tính, anh sợ như vậy có hại cho đơi mắt</i>
<i>của em, nên anh phải để dành đơi mắt của anh phịng khi chúng ta già, anh sẽ có</i>
<i>thể giúp em cắt móng tay và nhổ những sợi tóc bạc cho em. Anh có thể nắm bàn tay</i>
<i>em đi tản bộ trên bãi biển, để em thưởng thức cảnh mặt trời mọc và bãi cát xinh</i>
<i>đẹp… và anh sẽ cho em biết rằng màu sắc của những bông hoa cũng rực rỡ như</i>
<i>gương mặt tươi tắn của em… </i>


<i> Vì vậy, em u, anh khơng thể hái bơng hoa đó cho em rồi chết…”.</i>


Nước mắt của chị không ngừng rơi trên trang giấy, làm nhạt nhòa những dòng chữ


của anh. Chị đọc tiếp:


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

chặt tay anh, cùng với ổ bánh mì và chai sữa. Bây giờ chị mới hiểu rằng không ai yêu
chị bằng anh.


</div>

<!--links-->

×