Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (176.42 KB, 10 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i>Trịnh Cơng Sơn và Khánh Ly (1992)</i>
Khi cuộc đời u tơi,
tơi sẽ là tín đồ của tình u.
<b>CUỘC SỐNG KHƠNG THỂ THIẾU TÌNH U</b>
Người ta nói trên trái đất khơng có gì ở ngồi qui luật cả. Nhưng tình u hình như cũng
có lúc là một ngoại lệ. Tình u có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn
chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình u bằng thể
khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được u và cũng có thể hiểu nhầm mình
khơng được u.
Tơi khơng thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu
hết là nói theo kiểu đại ngơn chứ thật sự là hồn tồn khơng thể hiểu. Nếu có người nào
đó thách thức tơi một trị chơi nghịch ngợm thì tơi sẽ mang tình u ra mà đánh đố. Tơi e,
khơng ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và q phức tạp của tình
u.
Có người u thì hạnh phúc; có người u thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc
thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người khơng thể sống mà
khơng u. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lịng chứ khơng
phải giả. Thế mà đã có khơng biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời.
Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lịng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người
thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng khơng biết thế nào nói được. Người thật thì nằm
bệnh, người giả thì nói, cười hun thun. Ðời sống vốn khơng bất cơng. Người giả
trong tình u thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.
Tơi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tơi vẫn muốn giữ lại
trong lịng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống khơng thể thiếu tình u".
<i>Bút pháp của Trịnh Công Sơn </i>
<i>Bút pháp của Trịnh Công Sơn </i>
Trịnh Cơng Sơn
Báo Tuổi trẻ, số ra ngày 6-2- 1994
Những con đường trăng tròn là những con đường trăng khuyết. Vẫn là những con đường
cũ en đi qua và tơi đi qua. Thế rồi, có những lúc tôi đi qua những con đường mù mịt
không trăng. Những tro tàn quá khứ bỗng dậy lên một cơn lốc cuốn tôi về với những con
đường ma quái ảo ảnh chập chờn.
Cái chập chờn của một thân thể phiền não không biết mai nay mốt nọ ra sao, cứ thắc
thỏm muốn gởi gắm vào cuộc đời một linh hồn phiêu lạc. Tôi phiêu lạc bao nhiêu năm
rồi trên một dịng đời khơng bờ bến. Có khi tưởng bờ là bến. Có khi tưởng bến là bờ. Cái
tạm và cái thường hằng lắm khi là một. Thế mà cứ lại là khác nhau. Cái bờ mỏng manh
khoảnh khắc ra đi. Cái bến nhiều khi bền bền ở lại. Bờ mở ra những bến. Có dâu bể cho
bờ. Nên định mệnh bờ thường trói buộc thân phận bến.
Tôi là bờ em ra đi. Em là bến tơi ghé lại
Con đị ghé qua bờ này bờ nọ, nhưng sẽ đậu lại ở một bến kia.
Mùa xuân là bờ hay bến? than ôi, mùa xuân chỉ là bờ. Ai ai trong đời này cũng có lần ghé
qua cái bến tạm mùa xuân. Cái bờ bến mùa xuân nhập nhằng những dặm trường lận đận.
Thoắt nhiên bến xuân chỉ còn lại là bờ. Cái biến đi qua, rồi cái bờ ở lại. Cái bến hiu hắt
của một thuở tưởng rằng thời hoàng kim bến sẽ mãi mãi không bao giờ là bờ. Thế rồi tuổi
Có thể bến cho em và bờ cho tôi. Tôi cứ mãi đi và em ở lại. Cái thân phận thuyền quyên
ấy đừng làm đau xót đời. Cuối cùng, trong cõi mơng lung mờ mờ ảo ảo, em vẫn chính là
cái bến hư ảo một cách vẹn tồn mà tơi có lúc mỏi mệt sẽ tìm về nương tựa.
“ Ru đời đi nhé cho ta nương nhờ lúc thở than”…
Trong một giấc ngủ bồng bềnh không giờ giấc của mùa xuân, tôi thảng thối thấy bờ bến
bỗng rã tan thành những cánh bèo mông lung vô định. Em tôi không bến và tôi không bờ.
Em trôi đi và tôi cũng trôi đi. Em và tôi cũng là bến. Em và tôi cũng là bờ. Chúng ta tan
biến vào nhau thành một khối bến bờ khơng cịn chia lìa nữa. Trong em khơng cịn trí
nhớ về bến. Trong tôi cũng mất hết những ký ức về bờ. Bến ở đâu và bờ ở đâu?
1-2-1994
Tình yêu cho phép những ca khúc ra đời. Nỗi đau và niềm hân hoan làm thành bào thai
sinh nở ra âm nhạc. Âm nhạc như thế là tình u, là trong bản thân nó hàm chứa 1 cõi
nhân sinh bề bộn những khổ đau và hoan lạc. Khơng có bất hạnh và nụ cười có lẽ âm
nhạc cũng khơng thể có dun ra đời.
Có người đi đến với cuộc đời và ngẫm nghĩ: nếu đời sống vắng bóng âm nhạc và tiếng
hát thì ta sẽ như thế nào đây? Ở đâu có con người , ở đó có tiếng hát. Trên mặt đất , trần
gian này tiếng hát nhắc nhở ta 1 điều giản dị: tôi hát là tôi hiện hữu. Tơi tồn tại có nghĩa
là tơi sẽ mất đi. Tôi mất đi, mọi người cũng sẽ mất đi, nhưng tiếng hát còn ở lại. Ở lại
như chiến tích vừa buồn bã vừa huy hồng của 1 cõi đời.
Tiếng hát thường làm nhớ nhung con người. Nhớ một con người là nhớ cả một trần gian.
Tiếng hát là con đẻ của thân xác. Từ thân xác bay lên những giai điệu và lời ca. ca hát là
để nhớ nhau và đôi lúc, để an ủi mình. An ủi một cái gì cịn ở lại và than thở một điều gì
đã ra đi.
với ngày thơi nơi huy hồng của nó thì sẽ ở lại với đời mãi mãi. Đó là một cuộc rong chơi
ngậm ngùi của hữu hạn muốn chộp bắt cái vơ hạn làm món q thế chấp cho đời mình.
Cho đến cuối thế kỷ này, khi mà những khám phá khoa học đã bóc trần mọi lớp vỏ huyễn
hoặc của thế giới quanh ta thì con người vẫn tiếp tục hồn nhiên chất vấn mình và chất vấn
nhau: Tình yêu là gì? Tình u có thật hay khơng ?
Bao nhiêu thế kỷ qua đi và tình yêu cũng thay hình đổi dạng. Đắm chìm vào những cuộc
vong thân ngoạn mục, tình yêu đã hoá thân và theo từng thời kỳ, mang những khn mặt
khác.
Tình u cuối thế kỷ này khơng cịn mộng mị nữa. Những giấc mơ hão huyền đã ra đi.
Con người đến với tình yêu bằng một ngơn ngữ khác. Có một thứ hình bóng của mộng du
len lỏi vào giữa cái điều mà người ta gọi là tình yêu. Và cứ thế người ta lao vào cái điều
"tưởng như" ấy một cách đồng bóng và đánh mất dần cái hồn phách thơ mông của những
ngày đã xa xưa.
Đừng bao giờ nói một lời có tính cách khẳng định về tình u. Mới ngày hôm qua là như
đùa. Một thứ đùa cợt làm bằng bi hài kịch và trên sân khấu của cc hành trình đã làm nổ
tung ra những cơn thịnh nộ của núi lửa hoặc của những mùa băng rã tuyết tan.
Dù thế nào cũng đừng phỉ báng tình yêu bởi nghĩ cho cùng nó vẫn là nguồn an ủi duy
nhất. Nó là trị chơi dối trá cần thiết và qua nó chỉ có con ngưịi mới hiểu được thế nào là
đau khổ để rồi có lúc phải thốt lên: Tơi buồn q....
Tình u là khơng khoan nhượng. Cái khía cạnh ác độc của tình u khơng ai có thể đo
lường được. Khi cần dập chết một cuộc tình nó sẽ khơng cần biết nương tay. Nó lạnh
lùng thản nhiên trước cơn hấp hối của "con bệnh tình". Vì thế xin các hồng tử, q cơng
nương hãy biết kềm giữ mình khi đứng bên mép bờ hiu hắt và ln ln chuẩn bị sẵn cho
mình một bài kinh thiền định để giữ được cõi lịng bình an, tĩnh lặng. Mọi cơn bão sẽ qua
đi và trên các bờ bãi, biển đã để lại bao nhiêu là sinh vật biển cho một bữa tiệc dù muộn
màng, phù du, nhưng cũng đủ để làm hồi sinh một nỗi khát sống và xố đi những thương
tích tuồng như khơng đáng có.
Tình u khơng có thắng bại. Ở đây khơng phải đấu trường mặc dù vẫn có những vết
thương. Thậm chí đơi khi cịn mang đến những cái chết, những cái chết không báo trước
nhưng cũng nhuốm đầy đủ màu sắc tai ương, của một kiếp nạn. Những cái chết như thế
khơng cịn mới mẻ gì nữa, chỉ đủ gây ngạc nhiên thống qua để có dịp nhắc nhở lại một
thời kỳ vàng son của triều đại lãng mạn. Thế nhưng ở đâu đó trên các vỉa hè trong lịng
các đơ thị, nhất là dưới ánh đèn mờ tỏ ở các ngoại ô, tiếng xì xào vẫn cứ vang lên như
một ngọn gió xót thương qua các đền thờ của ảo giác. Đó cũng là lời tơn vinh phù phiếm
nhằm làm thăng hoa tình u hầu khơi phục lại một thứ lịng tin đã bị đánh mất.
Tình u hình như khơng di chuyển trên một mặt phẳng. Nó thường dẫn người trong cuộc
đi qua những nơi chốn khơng hề dự phịng trước. Thế rồi một hơm bỗng dưng mọi
chuyện cứ lệch lạc hẳn đi và người trong cuộc thấy mình khơng cịn là mình nữa. Như
trong mùa biển động, những con sóng dữ tha hồ nhảy múa và nó rút dần tinh lực của con
người.
Có những kẻ thấy được thiên đường. Có những kẻ thấy được địa ngục. Và có khơng ít
những kẻ bị chọc mù đơi mắt khi đi qua tình yêu. Những giấc mơ hồng, những ác mộng
đen. Đôi khi có những cái bóng vơ hồn ngoan ngỗn tới lui trong khơng gian vơ hình của
những câu thần chú. Khi nhóm lửa đốt lịng mình trên những mê hoặccủa lời thề nguyền
thì lúc ấy chỉ cịn âm binh nói chuyện với âm binh. Giấy vàng bạc bay lả tả phủ hết con
đường tỉnh thức để mở ra một cõi đời son phấn ngào ngạt hương hoa mơ mơ, tỉnh tỉnh,
muội muội, mê mê nhưng đầy một thứ lạc thú riêng tư, một cõi trời bay bổng.
Chấp nhận tình u là chấp nhận một thứ có có, khơng khơng, đùa đùa, thật thật. Nó vơ
hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Khơng có nó thì đời sống khơng biết sẽ tẻ nhạt
đến dường nào. Thơi thì đành có nó vậy.
Xn ''98