Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (210.77 KB, 5 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> </b>
<b> (Hữu Thịnh)</b>
Trắng cả bờ bươm bướm khoe hương
Hoa bình dị ép mình khi đầu hạ
Nét chân quê hiện lên từ cuống lá
Giấu trong mình một chút kiêu sa.
Chẳng như hoa hồng, hoa huệ vườn nhà
Người lại qua cố chen vào ngưỡng sắc
Chẳng như phong lan nơi thâm sơn cùng cốc
Vì yêu hoa, đành liều cả thân người.
Bươm bướm nở đầy sao quá ít kẻ chơi
Họ cứ tìm đâu để vườn nhà rực trắng
Hai cánh hớ hênh, nhuỵ rực vàng trong nắng
Lồi chim khơn ngoan hút mật đem về.
Vẫn dịu dàng giữ trọn nét chân quê
Giấu trong mình chút mặn mà đằm thắm
Ai đã qua, dẫu một lần đứng ngắm
Cũng ngất ngây, như lạc giữa hương tình.
… Thêm một lần ngắt bươm bướm tặng em
Sợ hoa đau, anh làm rất khẽ
Em yêu ơi! đừng bao giờ quên nhé
Bươm bướm nở đầy
Đi tặng
<i><b> (Hữu Thịnh)</b></i>
Dịng sơng kia nào ai nỡ đổi tên!
Lạc Giang ơi! Sông hằng đêm thủ thỉ
Một chút hờn thôi, nhưng bao đời vẫn thế
Khoả sóng đùa với bãi cát vào đêm.
Theo con nước, sáng xuống chiều lên
Sông vẫn chở đầy phù sa bồi đắp
Như dải lụa mềm, một dịng trong vắt
Nhè nhẹ trơi, thêm duyên dáng quê mình
Ai bỏ quên cả những nụ cười xinh
Bên bờ cát chiều nay cho dịng sơng khơng thở
Để khách đường xa phải tự mình lần gỡ
Cho bồi hồi, tiếng gọi vào đêm
Dịng sơng xưa, sao ai nỡ đổi tên
Để Lạc Giang mềm mại kia phải thành sông Rác
Nghe dữ dội, cỗi cằn như gió Lào khơ ráp
Làm ngập ngừng, lỡ bước khách phương xa.
Lặng lẽ chiều nay có kẻ xa nhà
Nhuốm cặp mơi làm mặt sơng nghẹn chảy
Lạc Giang ơi! xưa nay vẫn vậy
<i><b> </b></i>
<i><b> (Hữu Thịnh)</b></i>
Mưa xối xả, trắng một màu trời đất
Con đường nhỏ khoe quê mình chân thật
Nên để chân trần múa lượn giữa vòng quay.
Kỳ Phú chiều này chứa đủ men say
Dưới bãi tràm mình là người thừa hưởng
Chẳng cịn đâu, từng cơn gió chướng
Lầm lũi thổi vào khoảng trống tình tơi.
Ngồi một mình sao bỗng thấy chơi vơi
Nắng ruốm vàng trên rừng tràm xao xác
Từng đàn cò kết thành dàn nhạc
Giữa nền trời, một dải trắng giăng giăng.
Chốn thị thành tôi đã sống bao năm
Nay về giữa làng quê với con người lam lũ
Cũng mắm muối, dưa cà, cùng nhau chung vui thú
Những khúc hát ân tình, những câu ví xa xưa
Vẫn cịn đây, văng vẳng tiếng hị xưa
Chuyện ơng kể, ngày xưa O Nhẫn
Nghịch ngợm, ngang tàng ra đề như đấm
Nhưng sắc sảo vô cùng như bản chất quê hương.
Kỳ Phú ơi, biết mấy là thương
Thương q mình, gió, mưa, sóng, bão
Thương đàn em chỗ ngồi chưa ráo
Chiếc bảng nhợt nhoà đẫm nước mắt quê hương
Dẫu gió mưa ngày hai buổi đến trường
Dẫu áo mặc mùa đông không đủ ấm
Mồ hôi mẹ cha trên biển đồng ngập đẫm
Chờ hoa hồng, các em phủ ngày mai.
Kỳ Phú đêm nay sao bổng thấy quá dài
Tiếng sóng trào lên, rút lui rất rõ
<i><b> </b></i>
<i><b> (Hữu Thịnh)</b></i>
Chiều.
Như thiếu nữ chải mái đầu bằng ráng đỏ
Bng lời thơ vọng vang đầu ngọn gió
Con diều dớ dẫn
Thả hồn mình lại mượn gió mang đi.
Lũ mục đồng săn tìm hình quan tướng, yêu tinh
Trong đám mây ngũ sắc.
Để mặc dưới tán bàng
Trâu lơ đãng nhai cọng rơm sót lại
Nhìn đời bằng con mắt hớ hênh.
Bên đám ruộng còn thơm mùi rạ
Đám lực điền liên hoan
<b> </b>
<i><b> </b></i>
<i><b> (Hữu Thịnh)</b></i>
Cây lúa thẳng hàng vụ cấy
Lưng mẹ còng theo tháng năm
Đòn gánh bao mùa đè nặng
Bờ vai bạc áo con nằm.
Mẹ như quê hương cần mẫn
Cho con dòng sữa ngọt ngào
Tuổi thơ một thời khờ khạo