Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

Bài giảng Kho tàng tục ngữ ca dao phong phú

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.66 KB, 15 trang )

Ca dao
THAN THÂN
Bốn bề công nợ eo sèo
Chỉ vì một nỗi tôi nghèo mà thôi
Tôi làm tôi chẳng có chơi
Nghèo đâu nghèo mãi, trời ơi hỡi trời!
Bồng bồng mẹ bế con sang
Đò to , nước lớn mẹ mang con về
Mang về đến gốc bồ đề
Xoay trở hết nghề mẹ bán con đi
Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồngtiếng khóc nỉ non
Con cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
ng ơi!ng vớt tôi nao
Tôi có lòng nào ông hãy xáo măng
Có xáo thì xáo nước trong
Đừng xáo nước đục đau lòng cò con
Con quan thì lại làm quan
Con nhà kẻ khó đốt than cả ngày
Gánh cực mà đổ lên non
Còng lưng mà chạy cực còn theo sau
Giàu từ trong trứng gìu ra
Khó từ ngã ba, ngã bảy khó về
Người ta đi cấy lấy công
Tôi nay đi cấy tay không trở về
Trời sao trời ở chẳng cân
Kẻ ăn không hết người lần không ra
1
Người thì mớ bảy mớ ba
Người thì áo rách như là áo tơi


CHÂM BIẾM
Ba cô đội gạo lên chùa
Một cô yếm thắm bỏ bùa cho sư
Sư về sư ốm tương tư
m lăn ốm lóc, cho sư trọc đầu
Ai làm cho dạ sư sầu
Cho ruột sư héo như bầu đứt dây
Bươm bướm mà đậu cành hồng
Đã yêu con chò lại bồng con em
Con ơi! Nhớ lấy câu này
Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan
Hòn đất mà biết nói năng
Thì thầy đòa lý hàm răng không còn
Sư đi chùa mốc sân rêu
Mõ khuya ai gõ , chuông chiều ai khua
Vinh hoa là cái trò đùa
Đã tu không trót, lại mua trò cười
Thầy cúng ngồi cạnh giường thờ
Mồm thì lẩm bẩm, tay sờ đóa xôi
Tiền buộc dải yếm bo bo
Trao cho thầy bói đâm lo vào mình
Tử vi xem số cho người
Số thầy thì để cho ruồi nó bâu
2
Vua Lê ba mươi sáu tàn vàng
Thấy gái đi đàng ngó ngó nom nom
Cô nào óng ả son son
Vua đóng cũi hòm, đem trẩy về kinh
CON NGƯỜI VÀ CUỘC SỐNG
n được ngủ được là tiên

Không ăn không ngủ mất tiến thêm lo
n quả nhớ kẻ trồng cây
n gạo nhớ kẻ đâm xay giần sàng
Ai ơi chớ vội cười nhau
Cây nào mà chẳng có sâu chạm cành
Ai ơi chớ vội cười nhau
Cười người hôm trước, hôm sau người cười
Ai ơi cứ ở cho lành
Tu nhân tích đức để dành về sau
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Bạn bè là nghóa tương tri
Sao cho sau trước một bề mới nên
Chỉ đâu mà buộc ngang trời
Tay đâu mà bòt miệng người thế gian
Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nói tiếng dòu dàng dễ nghe
Chim khôn tránh bẫy tránh giò
Người khôn tránh kẻ hồ đồ mới khôn
3
Chớ thấy sóng cả mà lo
Sóng cả mặc sóng chèo cho có chừng
Dã tràng se cát biển Đông
Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì
Đi cho biết đó biết đây
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn
Giàu đâu những kẻ ngủ trưa
Sang đâu những kẻ say sưa tối ngày
Giàu người ta chẳng có tham
Khó thì ta liệu ta làm ta ăn

Hoa sen mọc bãi cát lầm
Tuy rằng lấm láp vẫn mầm hoa sen
Hoa thơm ai dễ bỏ rơi
Người khôn ai nỡ nặng lời với ai
Khi giàu chẳng có đỡ ai
Đến khi hoạn nạn chẳng ai đỡ mình
Khôn ngoan chẳng lọ là nhiều
Người khôn mới nói nửa điều đã khôn
Khó mà biết lẽ biết lời
Biết ăn, biết ở hơn người giàu sang
Kim vàng ai nỡ uốn câu
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời
Lòng ta ta đã chắc rồi
Dù ai giục đứng giục ngồi chớ nao
4
Mật ngọt càng tổ chết ruồi
Những nơi cay đắng là nơi thật thà
Muốn no thì phải chăm làm
Một hạt thóc vàng, chín hạt mồ hôi
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy
Nghèo nhân nghèo nghóa thì lo
Nghèo tiền nghèo bạc chẳng lo là nghèo
Người gian thì sợ người ngay
Người ngay chẳng sợ đường cày khúc khuyu
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng
Non cao ai đắp mà cao
Sông sâu do bởi ai đào mà sâu?
Nói chín thì nên làm mười

Nói mười làm chín kẻ cười người chê
Nói lời thì giữ lấy lời
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay
Ra vời mới biết nông sâu
Ở trong lạch hói biết đâu mà dò
Sông sâu nước chảy đá mòn
Của kia ăn hết nghóa còn ghi xương
5
Sự đời nghó cũng nực cười
Một con cá lội mấy người thả câu
Thà rằng ăn bát cơm rau
Còn hơn cá thòt nói nhau nặng lời
Thương ai củ ấu cũng tròn
Không thương quả bồ hòn cũng vuông
Thương ai thương cả đường đi
Ghét ai ghét cả tông ti họ hàng
Thức lâu mới biết đêm dài
Ở lâu mới biết là người có nhân
Tốt gỗ hơn tốt nước sơn
Xấu người đẹp nết còn hơn đẹp người
Trăm năm ai chớ bỏ ai
Chỉ thêu nên gấm, sắt mài nên kim
Trăm năm ba đá thi mòn
Nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
Trăm năm lòng gắn dạ ghi
Dầu ai đem bạc đổi chi mặc ai
Vàng thì thử lửa thử than
Chuông kêu thử tiếng, người ngoan thử lời
LAO ĐỘNG VÀ NGHỀ NGHIỆP
Anh đi anh nhớ quê nhà

Nhớ canh rau muống, nhớ cà chấm tương
6

×