Truyện kể lớp 1:
hổ
1. Thấy Mèo nổi tiếng là giỏi võ, lại có hình dáng
giống mình, Hổ lân la làm quen và nhờ Mèo truyền cho
võ nghệ. Mèo đồng ý và bảo hổ ngồi xuống đất, còn
Mèo thì ngồi trên một gốc cây.
2. Hằng ngày đến lớp, hổ học tập chăm chỉ, muốn
nhanh chóng thật giỏi võ để làm chúa tể muôn loài.
Mèo dạy hổ rất tận tình. Gần hết khoá học Hổ tởng rằng
vốn của mèo đã hết, không đi học nữa.
3. Một hôm, thấy Mèo đi qua, Hổ nhảy chồm về
phía Mèo, định vồ ăn thịt.
4. Nhanh nh cắt, Mèo trèo tót lên cây. Từ trên cao
Mèo nhìn xuống và nói với Hổ :
- Ta ở đây thì mi có hiểm độc đến đâu cũng không
thể bắt ta đợc. Đồ lừa thầy phản bạn !
Hổ đứng dới gầm gào, bực dọc và bất lực. Đến lúc ấy
nó mới biết là cha học hết các môn võ của thầy.
ý
nghĩa của chuyện
: Phải coi chừng hành động xấu
của kẻ ác; lừa thầy phản bạn nh Hổ trong truyện là
rất xấu.
Cò đi lò dò
1. Ngày xửa ngày xa có một chú cò con bị rơi từ
trên cao, bị gãy mất một chân. Rất may, cò đợc một
anh nông dân đem về nhà nuôi dỡng và chữa chạy.
2. Chẳng bao lâu nó trở lại bình thờng và thành
ngời bạn thân thiết của anh nông dân. Hằng ngày
anh nông dân ra đồng chăm lúa; còn cò thì ở nhà
trông nhà. Cò đi lò dò khắp nhà bắt ruồi cho anh.
3. Những ngày đẹp trời, anh nông dân lại cho Cò
theo mình ra đồng. Một hôm nó nhìn lên bầu trời,
thấy mấy con cò khác đang bay liệng vui vẻ. Nó nhớ
bố mẹ và anh chị em. Cò muốn về với gia đình nhng
không nỡ chia tay với ngời đã cứu mình.
4. Anh nông dân biết chuyện, khuyên mãi cò mới
chịu bay trở về với bầy đàn của mình.
Từ đấy, mỗi khi có dịp, Cò lại kéo cả đàn đến
thăm anh nông dân và cánh đồng của anh.
ý nghĩa câu chuyện
: Phải biết yêu thiên nhiên, thơng
yêu động vật hoang dã nh anh nông dân và biết ơn
ngời giúp mình vợt qua khó khăn.
Thỏ và s tử
1. ở một khu rừng già có một con s tử rất hung dữ. Mỗi
ngày S Tử bắt các loài thú phải hiến cho nó một con
vật để ăn thịt.
Hôm ấy, đến lợt Thỏ phải nộp mình cho S Tử. Trên
đờng đi Thỏ gặp một cái giếng. Nó dừng lại nhảy lên
thành giếng, nhìn xuống, thấy bóng mình trong đó. Chợt
nghĩ ra cách lừa S Tử, Thỏ bình tĩnh đến gặp S Tử.
2. Thấy Thỏ đến chậm S Tử quát tháo ầm ĩ. Thỏ làm bộ
sợ sệt đáp:
- Tha ông lẽ ra tôi đến sớm. Nhng có một ông S Tử khác
giữ lại, định ăn thịt tôi. TôI van mãi ông ấy mới tha. Ông
ấy còn bảo tôi rằng:Thằng s tử mà mày đến gặp chỉ
quen bắt nạt loài thú nhỏ. Nó có giỏi thì đến đây gặp
ta.
3. Nghe vậy, S Tử bắt Thỏ dẫn đến gặp kẻ dám hỗn xợc
với nó. Thỏ bảo S Tử: Tha ông , ông ấy ở trong cái hang
này ạ!.
S Tử nhảy lên thành giếng. Nhìn xuống, nó thấy dới
đáy giếng có một con S Tử khác gờm gờm nhìn nó.
4. Tức quá, S Tử gầm lên, nhảy tòm xuống giếng. Vùng
vẫy, giãy giụa đợc một lúc thì S Tử chìm nghỉm.
Thỏ thích chí nghĩ thầm: Thật đáng đời con vật hung ác.
Sau đó nó chạy đi báo tin vui cho tất cả các con thú
khác.
ý nghĩa câu chuyện
: Phải bình tĩnh khi gặp nguy
hiểm. Trí thông minh của kẻ yếu có thể thắng sức
mạnh của kẻ ngu.
Tre ngà
1. Ngày xửa ngày xa, có một bà mẹ sinh đợc một
ngời con trai. Bà đặt tên là Gióng. Lạ thay Gióng
đã ba tuổi mà chẳng nói, chẳng cời, cứ đặt đâu
nằm đấy.
2. Thuở ấy nớc ta bị giặc xâm chiếm. Vua sai sứ giả
đi tìm ngời tài giỏi ra giúp nớc. Nghe loa sứ giả
kêu gọi, Gióng bỗng ngồi dậy, tha với mẹ: Mẹ ơi
! Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con !.
3. Từ ngày gặp sứ giả, Gióng lớn nhanh nh thổi.
Cơm ăn mấy cũng chẳng no; cả làng bèn góp
gạo nuôI Gióng. Theo lời Gióng, vua truyền lệnh
đúc ngựa sắt, rèn roi sắt, nón và áo giáp sắt
khiêng đến cho Gióng. Gióng đứng dậy vơn vai,
trở thành một ngời cao lớn lạ thờng.
4. Gióng mặc áo giáp sắt, đội nón sắt, cầm roi sắt,
nhảy phốc lên lng ngựa sắt. Ngựa hí lên một
tiếng dài và phun ra lửa, rồi cùng Gióng phi
thẳng đến nơi có quân giặc, đánh cho chúng tơi
bời.
5. Roi sắt gãy, Gióng nhổ tre ở bên đờng tiếp tục
đánh giặc. Giặc tan tác, tháo chạy. Gióng buông
cụm tre xuống. Tre gặp đất tơi tốt trở lại và có
màu vàng óng vì đã nhuộm khói lửa chiến trận.
Đó chính là giống tre ngà ngày nay vẫn trồng.
6. Phá xong giặc, Gióng phi ngựa đến núi Sóc Sơn,
quay đầu chào tạm biệt quê hơng và vái tạ mẹ
già. Rồi cả ngời và ngựa từ từ bay thẳng lên trời.
Nhân dân ta nhớ công lao đánh giặc cứu nớc của
chú bé, gọi chú là Thánh Gióng.
Khỉ và rùa
1. Rùa và Khỉ chơi rất thân với nhau. Rùa thì chậm
chạp nhng nhanh mồm nhanh miệng. Một hôm Khỉ
báo cho Rùa biết vợ Khỉ mới sinh con. Rùa vội vàng
cùng Khỉ đến thăm gia đình khỉ.
2. Sắp đến nhà, Khỉ chỉ cho Rùa biết nhà của nó ở
trên một chạc cây cao. Rùa cha biết cách nào lên
thì Khỉ có sáng kiến:
- Bác Rùa cứ ngậm chặt đuôi tôi. Tôi lên đến đâu bác
lên đến đó.
3. Rùa làm theo, thoắt một cái kh đã trèo đợc lên
cây. Rùa cha lên đến nhà, vợ Khỉ đã đon đả chào:
Chào bác Rùa, bác đến mừng chúng em đầu tiên
đấy. Bác gái ở nhà có khoẻ không ạ !.
4. Vốn là ngời hay nói, Rùa liền đáp lại. Nhng vừa mở
miệng để nói thì Rùa đã rơi bịch xuống đất, cái mai
bị rạn nứt cả. Ngày nay, trên mai rùa vãn còn
những vết rạn nứt ngày ấy.