Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.92 KB, 10 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Đồng bào ơi, anh chị em ơi !
Hỡi lương tâm tất cả lồi người !
Hãy nghe tiếng của nghìn người bị giết
Khơng sống nữa, nhưng khơng chịu chết
Nghìn hồn oan bay khắp nhân gian
Thù muôn đời muôn kiếp không tan !
Hãy nghe tiếng của mn nghìn xác chết
Chết bi thảm, chết một ngày bi thiết
Cả nghìn người, trong một trại giam
Của một nhà tù lớn : miền Nam !
Hãy nghe tiếng của một nghìn cái xác
Khơng chịu chết, vạch trời kêu tội ác
Ơi, chết thế, khơng thể nào chết được
Không thể chết, những người dân yêu nứơc
Những con người không chịu ô danh
Những con người không muốn chiến tranh
Những người cha không muôn nhơ quốc thể
Những người mẹ không muốn con nô lệ !
Đồng bào ơi anh chị em ơi !
Sống, chúng tôi mong được sống làm người
Dù phải chết, mà còn trời còn đất
Mà tổ quốc ta hịa bình thống nhất
Chúng tơi khơng sợ máu chảy đầu rơi
Chúng tôi không thể sống lại rồi
Những xác chết khơng thể nào cứu nữa !
Hãy cứu những an hem trong máu lửa
Nhớ lấy : nắm cơm thuốc độc giết người
Quân thù cịn vung vãi khắp nơi !
Thuốc độc đó, trong tay bầy chó Mỹ
Những “độc lập”, “quốc gia”, “nhân vị”
Những đô la và những súng gươm
Miền Nam ơi, thuốc độc giấu trong cơm
Quăng xuống biển những thằng mang thuốc độc
Những con chó giữ vàng cho Bạch ốc
Chúng tôi không thể thét lên nữa rồi !
Lửa đã đốt những thây đen thuốc độc
Súng đã bắn những đầu xanh gan góc
Chết vẫn leo lên những mái nhà giam
Kêu cả loài người : Cứu lấy miền Nam !
Đồng bào ơi anh chị em ơi !
Chúng tôi không con sống trên đời
Chúng tơi chẳng cịn trên mặt đất
Nhưng miền Nam, những trại giam cịn chật
Nghìn vạn chúng tơi, nghìn vạn con người
Chết rục chết mòn vắng bặt tăm hơi !
Hỡi tất cả những người đang sống
Hãy thay chúng tôi truyền đi vang động
Tiếng vọng căm thù, tiếng vọng đau thương
Của miền Nam bất khuất kiên cường:
Hãy chặn lại những bàn tay đẫm máu
Của Mỹ – Diệm ! Và bền gan chiến đấu !
Và chúng bay Mỹ - Diệm giết người
Hãy nghe nay chúng ta nói một lời
Hãy nghe tiếng của những người đã sống:
Những thuốc độc, xiềng gông, gươm súng
Đã giết ta, sẽ giết lại lồi bay
Bão ngày mai là gió nổi hôm nay !
Trời chớp giật, tất đến ngày sét đánh !
Dậy mà đi ! Dậy mà đi !
Đừng tiếc nữa can chi mà tiếc mãi ?
Ai chiến thắng mà không hề chiến bại
Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần ?
Huống đường đi còn lắm bước gian truân
Đây chưa phải trận sau cùng chiến đấu !
Thì đứng dậy, xoa tay, và tự bảo :
Để thêm khôn một chút nữa ở trong người
Dậy mà đi, hỡi bạn dân nghèo ơi !
5/1941
Từ thủa ấy, quăng thân vào gió bụi
Đến hơm nay phút chết đã kề ben
Đến hôm nay kiệt sức, tôi nằm rên
Trên ván lạnh không mảnh mền, chăn chiếu
Đời cách mạng từ khi tơi đã hiểu
Nếu mai nay có chết một thân tôi
Hai mươi tuổi, tim đang dào dạt máu
Hai mươi tuổi, hồn quay trong gió bão
Gân đang săn và thớ thịt căng da
Đời mặn nồng và hứa hẹn biết bao hoa !
Hai mươi tuổi mới qua vòng thơ bé
Lượm thân tàn bằng một mảnh chiếu con
Rồi chôn thân rục thối dưới chân cồn
Hay phơi xác cho một đàn quạ rỉa ?
Tôi chẳng tiếc, chỉ cười trơng mai mỉa
Bao nhiêu hình ảnh đó vẽ trong tơi
Tiếc làm chi ? thế cũng đã sống rồi
Trường giông tố mấy name trời vật loan
Với cách mạng tôi không hề đùa boon
Và không hề dám chối một nguy nan
Dẫu bao nhiêu thành quả của thanh xuân
Tôi mới hái một đơi lần ít ỏi
Và bean bạn, chỉ là tên lính mới
Gót chân tơ chưa dày dạn phong trần
Tôi vẫn hằng tự nghĩ : Miễn quên thân
Dâng tất cả để tôn thờ chủ nghĩa
Thế cũng được, lựa chi nhiều tài trí
Mới là tên lính q của tồn qn ?
Và lịng vui, trí nhẹ đủ trăm phần
Tơi sẽ chết bình yean khơng hối hận
Tơi sẽ chết như bao nhiêu số phận
Nẻo đường xa đã mạnh dấn chân vào
Đã từng lăn trong máu đưới gươm trào
Thân đã nặng bởi bao gơng xiềng xích !
Tơi sẽ chết tuy chưa về tới đích
Trường đấu tranh là một bản hung ca
Ta sẽ chết trong điệu đàn tranh đấu
Đây là tiếng hỡi bạn đời yêu dấu
Của một người bạn nhỏ, trước khi đi
Đây là lời trăng trối để chia ly
Hãy noun nó, bạn đời ơi, đón nó
Đường tranh đấu khơng một gìơ thối bộ
Sống đã vì cách mạng, anh em ta
Chết cũng vì cách mạng, chẳng phiền hà !
Vui vẻ chết như cầy xong thửa ruộng
Lòng khỏe nhẹ anh dân quê sung sướng
Ngửa mình trên liếp cỏ ngủ ngon lành
Và trong mơ thơm ngát lúa đồng xanh
Vui nhẹ đến trên môi cười hi vọng
11/1940
Khóc là nhục, rên hèn, van yếu đuối
Và dại khờ là những lũ người câm
Trên đường đi như những bóng âm thầm
Nhận đau khổ mà gửi vào im lặng
Đời ta đã chứa bao nhiêu cay đắng
Bao nhiêu xương bao nhiêu máu những oan hồn
Chưa vừa ư, những xác không mồ chôn
Quyết chiến đấu nào ta liên hiệp lại
7/1938
Hỡi những con khơn của giống nịi
Những chàng trai q, gái yêu ơi !
Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước
Chọn một dịng hay để nước trơi ?
Hỡi những con khơn của giống nịi
Đã từng đau tự thủa trong nơi
Đã từng thấy Mẹ lăn trong máu
Lệ đã chua cay ngấm nụ cười
Mẹ đã vì con khổ vạn đời
Với kho hùng khí của thanh niên
Vang lừng mặt trận rung trăm trống
Cách mạng quân ta cướp chính quyền
Cờ tự do bay rợp chiến đài
Bốn phương trời đỏ rực tương lai
Dậy lên, hỡi những linh hồn trẻ
Máu của con yêu nhuộm thắm đời
5/1940
Dù ai nhớ thương ai
Chẳng mong có ngày mai...
Dù mẹ già con daïi
Hết mong anh trở lại
Dù bạn viếng hồn anh
Yên nghỉ nấm mồ xanh
Nâng chén tình dốc cạn
Thì em ơi, mặc bạn
Đợi anh hoài, em nghe
Tin rằng anh sắp về !
Đợi anh, anh lại về
Trông chết cười ngạo nghễ
Ai ngày xưa rơi lệ
Hẳn cho sự tình cờ
Nào có biết bao giờ
Bởi vì em ước vọng
Bởi vì em trơng ngóng
Tan giặc bước đường quê
Anh của em lại về !
Vì sao anh chẳng biết
Nào bao giờ ai biết ?
Có gì đâu em ơi
Chỉ vì khơng ai người
Biết như em chờ đợi.
Anh lại đi mưa nắng
Súng trên vai lên đường
Với màu xanh chiến thắng
Của miền Nam yêu thương
Giữa bom rơi đạn nổ
Những ngày đêm chiến trường
Anh sẽ quên gian khổ
Với màu xanh quê hương
Áo em nhuộm cho anh
Dù rách lành vẫn ấm
Vẫn tươi mãi màu xanh
Của tình yêu đằm thắm…