Tải bản đầy đủ (.pdf) (5 trang)

Việt Nam Không Cần Đa Đảng-câu nói hay nhất đầu năm 2011

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (127.83 KB, 5 trang )

Việt Nam Khơng Cần Đa
Đảng-câu nói hay nhất
đầu năm 2011


Câu nói hay nhất đầu năm 2011 cũng là câu đầy dõng dạc, dứt
khốt, và khí thế – rất hiếm khi được nghe thấy ở Việt Nam trong
suốt vài thập kỷ qua – chính là câu trả lời “Việt Nam Không Cần Đa
Đảng” của một lãnh đạo Đảng khi được phóng viên nước ngồi phỏng
vấn nhân Đại Hội Đảng Lần Thứ XI vừa qua. Cái thần uy của vị lãnh
đạo Đảng là ở chỗ khơng cần nói nhiều, khơng cần giải thích dài dịng,
vì sự phân bua nhỏ nhẹ dịu dàng không bao giờ là chiến thuật thượng
đẳng hay phong thái đường bệ ln phải có của người chiến thắng.
Thế nhưng, vấn đề đa đảng sẽ cứ mãi được phóng viên nước ngoài lập
đi lập lại trong những ngày tháng năm sắp đến, cũng như sẽ mãi được
các nhóm chống Cộng khai thác để cơng kích Việt Nam, cịn những
người Việt ít làm việc trí óc thường dễ bị phân vân trước các khích
bác. Nhân một số học trị và bạn hữu ở nước ngồi, những người hay
chuyển đến tơi nhiều bài viết chống cộng ở hải ngoại do thích nghe tôi
phản pháo [1] mà họ cho là dễ hiểu dễ nhớ khó cãi khó chống, hỏi tơi
dịp Tết này vì sao Việt Nam vẫn cịn “độc đảng độc tài” khi sự kiện
Đại Hội Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn cịn nóng hổi và vì cũng để
những bạn trẻ Việt Nam hiểu biết thấu đáo hơn và hết phân vân trước
các luận điệu chống đối của nước ngồi, tơi thấy cũng nên mạn phép
dùng kiểu giải thích “cực kỳ bình dân” cho vấn đề “cực kỳ hàn lâm”
trên.

Việt Nam không cần đa đảng vì sáu lý do rất đơn giản mà tất cả
những người Việt Nam có sở hữu trí tuệ uyên bác và trong tình trạng
sức khỏe tâm thần ổn định tốt đều đã hiểu và biết rất rõ như sau:



1) Lý do thứ nhất: Lẽ Công Bằng
Tại các nước Âu Mỹ dù có hay khơng có kinh qua các cuộc chiến tranh
nội bộ, xâm lược hay bị xâm lược, khu vực hay tồn cầu, thì mọi tầng
lớp nhân dân thuộc mọi phe nhóm hay đảng phái đều có đóng góp
cơng của vào việc xây dựng đất nước, đóng góp xương máu trong tiến
hành xâm chiếm nước khác làm giàu cho nước mình, hay đóng góp
máu xương chống giặc xâm chiếm nước mình để giữ yên bờ cõi; thế
nên ở xứ của họ đương nhiên là các phe nhóm chính trị, các đảng phái
chính trị, và các tầng lớp nhân dân có quyền lợi như nhau trong sinh
hoạt phe nhóm, đảng phái, mà họ gọi hoa mỹ là “đa đảng” như một
nền tảng của “tự do ngôn luận” và “tự do lập đảng”. Tất nhiên, “đa
đảng” là để che dấu một sự thật là tất cả các đảng đều chỉ khác nhau
ở cái tên còn giống y nhau ở hai điểm (a) phục vụ lợi ích các nhà tài
phiệt chủ nhân của đảng cầm quyền và (b) phục vụ lợi ích các nhà tài
phiệt chủ nhân của các đảng khác đang nắm quyền ở Thượng Viện và
Hạ Viện – nghĩa là nếu giả dụ hoang đường rằng ngay cả khi đảng
“Cộng Sản Mỹ” có người “đắc cử” làm Tổng Thống Hoa Kỳ thì người ấy
vẫn phải răm rắp thực hiện đầy đủ các cam kết của và tiếp tục các
đường lối đối ngoại và thậm chí các cuộc chiến tranh gây ra bởi vị
tổng thống tiền nhiệm. Tương tự, đa đảng ở Anh Quốc có nghĩa là bất
kỳ đảng nào lãnh đạo chính phủ cũng đều phải tuyệt đối ủng hộ Mỹ,
chung vai sát cánh với Mỹ tiến hành chiến tranh tại bất kỳ khu vực
nào Mỹ muốn. Thêm vào đó, “đa đảng” tại các quốc gia theo thể chế
quân chủ lập hiến chính là trị bát nháo buồn cười khi vẫn tồn tại miên
viễn đặc quyền bất khả xâm phạm của các “vua”, các “nữ hoàng”, tức
“đảng cấp trên” hay “đảng thượng cấp”, còn các đảng ở quốc hội và
“nội các” là … “đảng hạ cấp” mà họ tự an ủi bằng danh xưng hoa mỹ
“đa đảng của tự do dân chủ”.
Việt Nam hoàn toàn khác: tất cả các phe nhóm và đảng phái chính trị



đều hoặc làm tay sai cho Pháp hay Nhật hay Hoa hay Mỹ, hoặc tự
bươn chải chỉ biết dùng nước mắt bạc nhược cố tìm “đường cứu nước”
(như Phan Bội Châu khóc lóc với Lương Khải Siêu [2] khi nhờ Lương
Khải Siêu giới thiệu với Nhật xin giúp kéo quân sang Việt Nam đánh
Pháp, mà khơng biết mình rất có thể đã “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước
voi về dày mả tổ”, mở đường cho sự quan tâm của Quân Phiệt Nhật
tàn bạo đánh chiếm và giết chết nhiều triệu người Việt Nam sau này,
và phải nhờ Lương Khải Siêu ban phát cho lời khuyên can mới hiểu ra
sự nguy hiểm của lời yêu cầu Nhật đem quân đến Việt Nam giúp đánh
Pháp), và tất cả đều chống Cộng. Chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam
đánh thắng tất cả, tạo dựng nên đất nước Việt Nam thống nhất, nên
việc “đòi quyền lợi” hay “địi quyền tham chính” của tất cả các cá
nhân, tất cả các phe nhóm chính trị bên ngồi Đảng Cộng Sản Việt
Nam là điều khơng tưởng, vơ dun, khơi hài và bất cơng, nếu khơng
muốn nói là hành vi bất lương của kẻ cướp muốn thụ hưởng quyền lực
chính trị trong khi đã khơng có bất kỳ cơng sức đóng góp nào cho
Đảng Cộng Sản Việt Nam, ngoài sự chống phá ngay từ bản chất.
Người Việt Nam yêu sự công bằng nên không ai chấp nhận đa đảng.
Bất kỳ ai nói nhặng lên về đa đảng đích thị là phường gian manh
muốn ngồi mát ăn bát vàng, hoặc phường Việt gian tay sai Hoa-Mỹ,
và do đó khơng thuộc cộng đồng người dân Việt chân chính.

2) Lý do thứ nhì: Yêu Cầu Cao Và Chuyên Nghiệp Của Trị Nước
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về chính trị.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về quân sự.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về ngoại giao.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về kinh tế.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về tạo uy danh lớn,

uy tín cao, uy thế mạnh trên trường quốc tế.


Do đó, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã bảo vệ đất nước thành công, đã
xây dựng đất nước thành công, và tất cả những điều này có nghĩa
rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam có kinh nghiệm thực tế về trị quốc.
Nhân dân Việt Nam không bao giờ cho phép Đảng Cộng Sản Việt Nam
đặt sinh hoạt chính trị sống cịn của đất nước Việt Nam vào tay những
kẻ vô danh tiểu tốt chỉ có hai thứ lận lưng là (a) tấm bằng thạc sĩ hay
tiến sĩ của đại học Mỹ và (b) tiền tài trợ của Mỹ và những nước tương
cận mưu toan xóa sổ Đảng Cộng Sản Việt Nam để ăn cướp thành quả
cách mạng mà chỉ riêng Đảng Cộng Sản Việt Nam tạo dựng nên.



×