Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Đề bài: Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong tác phẩm Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể lại cuộc gặp gỡ đó

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (33.39 KB, 2 trang )

Đề bài: Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trị chuyện với người lính lái xe trong tác
phẩm “Bài thơ về tiểu đội xe khơng kính” của Phạm Tiến Duật.Viết bài văn kể lại cuộc
gặp gỡ đó.
Đây là câu chuyện sáng tạo rất hay, cách dẫn dẵn chuyện rất lôi cuốn, chúng tôi xin chia sẻ để
các bạn tham khảo, hi vọng sẽ hữu ích với các bạn. Chúc các bạn học giỏi.
Hè vừa qua tôi được về thăm quê nội, điều làm tôi vô cùng bất ngờ và sung sướng đó là được
ngồi cạnh một người lính mà trước đây chính là người lái xe trong đội xe được Phạm Tiến
Duật miêu tả trong bài thơ: Tiểu đội xe khơng kính năm đó.
Người lính của tiểu đội xe khơng kính năm đó bây giị đã già, mái tóc đã điểm bạc, ông bùi
ngủi kể cho tôi nghe những năm tháng ác liệt của cuộc kháng chiến, về những kỉ niệm của
tiểu đội xe khơng kính huyền thoại.
Thời điểm đó cuộc kháng chiến của dân tộc ta vô cùng ác liệt, những con đường huyết mạch
luôn được bảo vệ chặt chẽ, bom đạn của kẻ thù cũng tập trung bắn phá ở những nơi đây.
Ngày đó chú làm nhiệm vụ lái xe vận chuyển lương thực vũ khí cho tiền tuyến và đi qua con
đường Trường Sơn lịch sử.
Với sự đáng phá dữ dội của giắc Mĩ, những chiếc xe ấy đã bị tàn phá, mất kính, mất đèn,
thậm chí mất cả mui xe. Bom đạn ác liệt, ngồi trên chiếc xe khơng được bảo vệ nhưng lúc đó
trong người những chiến sĩ chúng tơi chỉ có ý chí chiến đấu, nên vẫn ung dung, thản nhiên.
Khơng có vật chắn, các chú càng dễ dàng nhìn mọi vật xung quanh mình, nhìn trời, nhìn sao,
và thấy yêu quê hương hơn, có tinh thần chiến đấu hơn.
Lái xe khơng có kính nên bụi bám đầy người, mỗi khi dừng lại, đồng đội nhìn nhau thấy
người nào cũng trắng xóa thì cứ cười ha ha với nhau. Đến giờ đi, các chú lại ngồi lên những
chiếc xe đó. Bom đạn ngày đêm vẫn dội trên đầu, ngay sát chân, sống chết rất mong manh
nhưng những người chiến sĩ ấy vẫn luôn lạc quan, u đời, coi cái chết nhẹ nhàng, khơng có
gì đáng sợ cả


Người chiến sĩ ấy đã kể cho tôi nghe trên những cung đường vận chuyển đó chú ln được
gặp những người bạn, những người đồng đội của mình. Có những người chỉ gặp một lần rỗi
mãi mãi ra đi. Họ bắt tay nhau qua ơ cửa kính để sưởi ấm tình đồng đội. Nhiều khi họ dùng
bữa cơm cùng nhau bên bếp Hồng Cầm với những cái bát,đơi đũa dùng chung,quây quần


bên. Người chiến sĩ lặng người đi khi nhắc đến những kỉ niệm nghĩa tình ấy. Rồi những giây
phút nghỉ ngơi trên chiếc võng đu đưa,kể cho nhau nghe sự ác liệt của những cung đường đã
đi qua. Không chỉ kể những chuyện về tiểu đội xe của mình, người chiến sĩ cịn cho tơi thấy
được sự dũng cảm của các cô gái thanh niên xung phong. Nhiệm vụ của các cô là luôn đảm
bảo cho những chuyến xe thông suốt.
Tôi hỏi người chiến sĩ rằng, các chú đi trên những chiếc xe trong hoàn cảnh như vậy mà các
chú cứ đi phăng phăng được sao? Người chiến sĩ ấy đã nói một câu làm tơi thật sự xúc động.
Các chú chạy phăng phăng để dành lại độc lập, chạy về miền Nam ruột thịt đang cần các chú
ở phía trước. Tơi thấy những người lính lái xe khi ấy thật dũng cảm, học đã sống và chiến đấu
hết mình vì tổ quốc. Chính ý chí và tinh thần của họ đã góp phần tạo nên thắng lợi vẻ vang
cho dân tộc.
Đã đến lúc người chiến sĩ ấy phải xuống xe, tôi chia tay chú trong niềm nuối tiếc và xúc
động. Tơi rất khâm phục những người lính lái xe khi ấy, tơi sẽ tỏ lịng biết ơn họ bằng cách
học tập thật tốt, để góp phần xây dựng và bảo vệ nước nhà ngày càng giàu mạnh.



×