Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.3 MB, 30 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Nhạc
<b>Đến một lúc, chúng ta bỗng thông </b>
<b>hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời: </b>
<b>khơng có gì là trường tồn bất biến, </b>
<b>ngược lại, chính nhờ biến đổi mà </b>
<b>chúng ta có được những điều mới mẻ </b>
<b>Đến một lúc, mọi giông tố mịt mùng không </b>
<b>che nổi sự bừng sáng của con tim và mọi </b>
<b> Chúng ta sống quá lâu </b>
<b>trong thành kiến và định </b>
<b>kiến hẹp hịi, và thói xấu </b>
<b>này cùng chen chân với </b>
<b>lịng kiêu ngạo trong ngơi </b>
<b>nhà bản ngã; đến một lúc, </b>
<b>chúng ta cần phải bước </b>
<b>ra khỏi cửa để ngắm nhìn </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta nhìn lại và cười </b>
<b>vào những trị hề do chính mình tạo ra, </b>
<b>và chúng ta trở nên trầm lắng để nghiệm </b>
<b>Chúng ta chợt nhận thấy quy </b>
<b>luật sâu xa của hạnh phúc </b>
<b>trong cuộc sống không chỉ là </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta cảm thấy ngập tràn </b>
<b>hạnh phúc khơng phải vì vớt lên được cái </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta </b>
<b>hiểu được niềm vui đích </b>
<b>thật khơng phải là ở đỉnh </b>
<b>vinh quang hay ngọn núi </b>
<b>ngập hoa vàng, mà chính </b>
<b>là được bước đi thảnh </b>
<b>thơi và ngắm hoa đồng cỏ </b>
<b>Khi đã trải qua bao buồn vui </b>
<b>thương ghét, bao hy vọng chán </b>
<b>chường, bao thành công thất bại, </b>
<b>đến một lúc chúng ta chợt nhận </b>
<b>thấy rằng tất cả mọi sự trên đời đều </b>
<b>Chúng ta cảm thấy </b>
<b>mọi lý luận, ngơn từ </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta thấy tuổi trẻ </b>
<b>của mình chỉ tồn là ước mơ và nỗ </b>
<b>lực xây đắp một tương lai mơ hồ, </b>
<b>và tuổi già thì ln hồi tưởng và </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng duy chỉ tình thương </b>
<b>chứ khơng phải thứ gì khác, mới giúp được con người </b>
<b>Tất cả mọi hành </b>
<b>động của ta chỉ </b>
<b>là những đợt </b>
<b>sóng lăn tăn trên </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta cảm thấy rằng những việc làm thường nhật </b>
<b>phải đem lại niềm vui cho cuộc sống hàng ngày, chứ không phải là </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng ích kỷ </b>
<b>thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm và cái </b>
<b>Chúng ta thường che chở và bảo vệ </b>
<b>mình khỏi những tổn thương, nhưng </b>
<b>như thế là vơ tình làm hại và giết chết </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta cảm thấy sự tha </b>
<b>thứ bao dung là món q vơ giá cần </b>
<b>Khi chúng ta cảm nhận </b>
<b>được rằng những khoảnh </b>
<b>khắc tĩnh lặng nhỏ bé trong </b>
<b>tâm hồn còn quý giá hơn cả </b>
<b>những tài sản được cất giữ </b>
<b>chung quanh là lúc chúng </b>
<b>Đến một lúc, chúng ta cảm thấy </b>
<b>khơng cịn khiếp sợ địa ngục hoặc </b>
<b>một thế lực tối cao nữa; nhưng </b>
<b>bằng trí tuệ tuyệt vời, chúng ta </b>
<b>thấy rằng vạn pháp vốn là không, </b>
<b>Chúng ta cảm thấy </b>
<b>nhẹ nhàng, thanh </b>
<b>thản trước những </b>
<b>mất mát, đau </b>
<b>thương, vì dịng </b>
<b>nước thanh lương </b>
<b>có thể cuốn trơi đi </b>
<b>đưa chúng ta đến </b>
<b>bến bờ tươi sáng </b>