Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Bài giảng Thơ về Bình Định

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (79.01 KB, 4 trang )

BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG
Quê tôi có một dòng sông
có con đường nhỏ nối vòng nhân duyên
Có rượu Bầu Đá môi mềm
Cửa Đông Bình Định nối liền xưa nay!
Đường về Nhơn Hội mưa bay
Qua cầu Thị Nại đã say biển nồng
Rạng ngời thành phố Qui Nhơn
Người về tìm lại cội nguồn ngày xưa
Bài thơ mảnh đất rừng dừa
Hiền như tiếng nẫu cho vừa lòng quê
Ai còn nhớ đến Bình Khê
Dấu chân của Bác xa nghe bồi hồi
Tiếng ru trên những vành môi
Từ Bình Đê đến khoảng trời Cù Mông !
NÓI VỚI EM
Anh nói với em về Bình Định
Đất anh hùng áo vải Quang Trung
Mùa xuân mới trên đường đổi mới
Vạn tấm lòng hướng về Nhơn Hội
Kỳ vọng nhiều lứa tuổi đôi mươi
Cửa Đông Bình Định sáng góc trời
Ngàn xưa hỡi rạng ngời ngàn sau.
Anh nói với em về Bình Định
Rừng dừa xanh quật khởi anh hùng
Trong kháng chiến núi rừng vây giặc
Hồng Lĩnh ơi, chi bộ đầu tiên
Bao liệt sĩ, anh hùng đã mất
Những nghĩa trang nối dài nước mắt
Cho hôm nay, nhìn lại tự hào !
Anh nói với em về Bình Định


Đất thơ ca, văn vật hoàng thành
Điệu bài chòi, hát bộ chân quê
Sao lắng đọng mọi nẻo đi về
Hồn dân tộc, mùa xuân Đinh Hợi
Chào Bình Định vươn tầm cao mới
Để ngàn năm tiếp nối ngàn năm !
ĐẤT MẸ AN NHƠN
Có ai về với An Nhơn
Thành xưa hoang phế bụi hờn thời gian
Ai còn nhớ chợ Gò Chàm
Chùa Ông ngày ấy khói lam cuộc đời
Nhớ dòng sông, tiếng ru hời
"Bàn Thành Tứ Hữu" một thời thơ ca
"Ai về Đập Đá quê cha
Gò găng quê mẹ Phú Đa quê chồng"
Ai còn nhớ "Bến My Lăng"
Bến sông nỗi nhớ trong lòng bạn thơ
An Vinh, An Thái ngày xưa
Đất văn, đất võ dệt cờ Tây Sơn
Nắng mưa dằng dặc Khu Đông
Dân quê lam lũ cánh đồng lúa xanh
Đất nghèo gan dạ anh hùng
Ngàn năm mãi mãi đất thành An Nhơn !
Nhớ Quy Nhơn
E ấp dịu dàng biển xanh
Ngại ngùng hôn bờ cát trắng
Em có khi nào phẳng lặng
Và anh thôi hết cồn cào.
Quy Nhơn rực lửa độ nào
Tháng Năm cháy bừng sắc đỏ

Từng con đường quen, ngõ nhỏ
Rộn ràng bao bước em thơ.
Anh xa, mắt phố đứng chờ
Hẹn mùa về hong nỗi nhớ
Dáng ai chiều nghiêng tháp cổ
Xốn xang ánh mắt tình cờ.
Nắng khuya như thực như mơ
Bên anh, thức cùng sóng biển
Bên em, để mà lưu luyến
Chắt chiu góc phố, hiên nhà.
Quy Nhơn, muối của thi ca
Quy Nhơn, cho đời vị mặn
Tình em dịu dàng, sâu lắng
Chờ nhau, khắc khoải một đời.
CHỢ GÒ GĂNG
MAI THÌN

Bồng bềnh sương sớm, nón Gò Găng em đi
đội trên đầu lăn li vân lá
vàng cây rạ đỏ phên tre
đội trên đầu chồng chồng nón trắng

Chợ Gò Găng phiên sớm, lăn tăn bán mua
thì thầm ngọn đèn dầu kẽo kẹt
không leo lét, không ồn ào
vần vũ đổi ngôi sao vẫn nhóm.

Bán chục nón mua trầu mua vôi,
mua cau thuốc rễ
mua lá mua chỉ,

mua thuốc nhuộm răng
mua chục táng đường về ăn bột nhứt.

Mua thêm lưỡi cuốc về xới vườn rau ,
chờ phiên sau mua cha áo mới.

Chợ Gò Găng phiên nào cũng đợi
người bán đồ đồng nồi ba nồi bảy
quảy từ Đập Đá qua khỏi Bả Canh,
trời lên nửa sào mới ra đầu chợ.

Phiên trước mua nợ nồi ba nấu cơm
bảy đồng chờ mối mai rồi trả.
Phiên lần, phiên lữa chờ mãi không lên
héo trầu khô vôi bắt đền ai đấy.

Chợ Gò Găng là vậy.
Không leo lét
không ồn ào
vần vũ đổi ngôi sao vẫn nhóm.

×