Zarathustra đã nói như thế
BẢY ẤN TÍCH
(hay là KHÚC CA THUẬN mệnh)
Giá gì ta là một bốc sư đầy óc tiên tri đang bước đi trên một triền núi
cao giữa hai vùng biển,
- bước đi giữa quá khứ và hiện tại, như một đám mây nặng nề, - kẻ thù
của mọi thung lũng ngột ngạt, của mọi cái gì mệt nhọc và không thể sống
nổi hoặc chết đi:
- sẵn sàng lóe lên ánh chớp giữa lịng trường dạ tối tăm, sẵn sàng
nhoáng lên tia sáng giải thoát, chất chứa đầy những lằn chớp khẳng định xác
ngôn, những lằn chớp cười vang tiếng “Vâng” thuận mệnh! Sẵn sàng giáng
những tiếng sấm tiên tri:
- nhưng hạnh phúc thay kẻ nào chất đầy sấm chớp như thế!
Thực ra, hắn phải bị treo lơ lửng trên đỉnh cao rất lâu, như một cơn
dông mù mịt, cơn dông mà một ngày kia sẽ phải thắp lên ánh sáng của tương
lai!
Ồ! Làm thế nào ta không ngưỡng vọng đến vĩnh cửu, ngưỡng vọng
chiếc vòng của những chiếc vòng, - chiếc vịng của sự hồi quy?
Ta hãy cịn chưa tìm thấy người đàn bà mà ta muốn cùng nàng sinh
con, nếu đó khơng phải là chính người ta đang u dấu: bởi vì ta yêu nàng,
hỡi Thiên thu!
Bởi vì ta u nàng, hỡi Thiên thu!
2
Giá gì có lúc cơn giận dữ của ta đập vỡ các lăng tẩm, đẩy lùi các trụ
biên thùy, xô ùa những bảng giá trị cũ vỡ vụn xuống các hố sâu:
Giá gì có lúc sự chế nhạo cợt đùa của ta vung vãi những lời lẽ bạo tàn,
giá gì ta đến như một chiếc chổi quét tan mạng nhện, như một ngọn gió
thanh lọc cho những hang động sặc mùi tử khí, ẩm mốc, cũ xưa:
Giá gì có lúc ta nhẹ nhàng ngồi trên nơi đã chôn vùi những thần thánh
cũ, đưa tay chúc phúc và yêu thương thế giới, bên cạnh những lâu đài của
những kẻ xưa kia từng phỉ báng thế giới:
- bởi vì ta yêu thương đến cả những giáo đường cùng lăng tẩm của
những thần thánh, khi bầu trời đưa đôi mắt trong sáng nhìn xun qua vịm
trời vỡ vụn; ta thích ngồi trên những giáo đường bị phá hủy, tựa như cỏ dại
và trụ đá cổ xưa.
Ồ! Làm sao ta khơng nồng nàn khát khao vĩnh cửu, chiếc vịng của
những chiếc vòng - chiếc vòng của sự hồi quy?
Ta hãy cịn chưa tìm thấy người đàn bà mà ta muốn cùng nàng sinh
con, nếu đó khơng phải là chính người đàn bà ta đang yêu dấu: bởi vì ta yêu
nàng, hỡi Thiên thu!
Bởi vì ta yêu nàng, hỡi Thiên thu!
3
Giá gì có lúc một luồng gió thổi về phía ta, luồng gió của ngọn gió
sáng tạo, của tính chất tất yếu linh thánh, cưỡng bách ngay chính những sự
ngẫu nhiên phải nhảy vang điệu vũ của các vì sao:
Giá gì có lúc ta đã cười lên tiếng cười của lằn chớp sáng tạo mà tiếp
theo là tiếng sấm rền vang tn phục của hành động:
Giá gì có lúc ta chơi trò đen đỏ với thần thánh, trên chiếc bàn linh
thiêng của mặt đất, đến độ mặt đất run rẩy vỡ vụn, phụt ra những con sơng
lửa:
- bởi vì mặt đất là một chiếc bàn linh thánh, run rẩy trong những lời lẽ
sáng tạo tinh khôi, trong âm thanh của những con xúc xắc thần linh!
Ồ! Làm sao ta khơng nồng nàn khát khao vĩnh cửu, chiếc vịng của
những chiếc vòng, - chiếc vòng của sự hồi quy?
Ta hãy cịn chưa tìm thấy người đàn bà mà ta muốn cùng nàng sinh
con, nếu đó khơng phải là chính người đàn bà ta đang yêu dấu: bởi vì ta yêu
nàng, hỡi Thiên thu!
Bởi vì ta yêu nàng, hỡi Thiên thu!
4
Giá gì có khi nào ta nốc cạn một hơi chiếc bình sủi bọt trộn lẫn mọi
sự!
Giá gì có khi nào tay ta trộn lẫn cái xa xôi diệu vợi với cái gần gũi cận
kề, lửa nóng với tinh thần; hoan lạc với thống khổ và sự tệ hại với sự tuyệt
vời:
Giá gì chính ta là một trong những hạt muối cứu chuộc này, thứ muối
làm cho mọi sự pha trộn lẫn nhau trong chiếc bình trào bọt:
- bởi vì có một thứ muối nối liền Thiện với ác; và chính sự xấu ác vĩ
đại nhất cũng đáng dùng làm gia vị và làm cho trào bọt.
Ồ! Làm sao ta không nồng nàn khát khao vĩnh cửu, chiếc vòng của
những chiếc vòng - chiếc vòng của sự hồi quy?
Ta hãy cịn chưa tìm thấy người đàn bà mà ta muốn cùng nàng sinh
con, nếu đó khơng phải là chính người đàn bà ta đang yêu dấu: bởi vì ta yêu
nàng, hỡi Thiên thu!
Bởi vì ta yêu nàng, hỡi Thiên thu!
5
Giá gì ta yêu biển cả và tất cả mọi cái gì giống với biển cả, nhất là khi
biển cả giận dữ chống lại ta:
Giá gì ta mang trong hồn niềm hoan lạc đầy âu lo, đẩy buồm ta về
chốn xa lạ, giá gì trong niềm hoan lạc của ta có nỗi hân hoan của kẻ vượt
biển:
Giá gì sự nhẹ nhàng khinh khối của ta mừng rỡ kêu thét lên: “Bờ bến
đã mất tăm rồi - dịp may cuối cùng của ta đã mất. Vô hạn đang sôi sục
quanh ta, thời gian và không gian lấp lánh tuyệt mù. Nào, lên đường thôi!
Hỡi trái tim già nua thân ái!”
Ồ! Làm sao ta lại không nồng nàn khát khao vĩnh cửu, nôn nao muốn
với tới chiếc vòng của những chiếc vòng - chiếc vòng của sự hồi quy?
Ta hãy cịn chưa tìm thấy người đàn bà mà ta muốn cùng nàng sinh
con, nếu đó khơng phải là chính người đàn bà ta đang yêu dấu: bởi vì ta yêu
nàng, hỡi Thiên thu!
Bởi vì ta yêu nàng, hỡi Thiên thu!
6
Giá gì đức hạnh của ta là đức hạnh của một kẻ nhảy múa, giá gì đơi
chân ta ln nhảy nhót trên những hoan lạc óng vàng:
Giá gì sự dữ tợn của ta là một sự dữ tợn tươi cười, thơ thới an tâm
giữa những nhánh hồng và những giậu rào hoa huệ:
- bởi vì trong tiếng cười, mọi điều ác tụ hội lại nhưng đã được thánh
hóa và giải thốt nhờ lạc phúc tối thượng của tiếng cười!
Và giá gì điều sau này là điều đầu tiên và cuối cùng của ta: mọi cái gì
trì độn nặng nề phải trở thành nhẹ nhàng khoái hoạt, mọi thân xác đều trở
thành vũ công, mọi tinh thần đều trở thành chim chóc: thực thế, đấy là điểm
ước muốn đầu tiên và cuối cùng của ta!
Ồ! Làm sao ta lại khơng khát vọng thiên thu, khơng nơn nóng vươn
tới chiếc vòng của những chiếc vòng, - chiếc vòng của sự hồi quy?
Ta hãy cịn chưa tìm thấy người đàn bà mà ta muốn cùng nàng sinh
con, nếu đó khơng phải là chính người đàn bà ta đang u dấu: bởi vì ta yêu
nàng, hỡi Thiên thu!
Bởi vì ta yêu nàng, hỡi Thiên thu!
7
Giá gì có lúc ta dàn trải những bầu trời bình lặng trên đầu ta, và ta bay
bằng đơi cánh của chính ta trong bầu trời riêng tư đó:
Giá gì ta đã bơi lội nô đùa trong những vùng xa xơi sâu thẳm lóng
lánh ánh sáng, và tự do của ta biến thành trí huệ của lồi chim:
- bởi vì trí huệ hiền minh của lồi chim bảo rằng: “Này, khơng có cao,
khơng có thấp! Ngươi hãy ném mình bên này, bên kia, đằng trước, đằng sau,
ngươi, kẻ khinh khoái nhẹ nhàng! Hãy ca hát lên! Đừng nói nữa!
- “những lời nói há chẳng phải dành cho những kẻ trì độn nặng nề?
Tất cả những lời nói há chẳng phải đều lừa dối kẻ khinh khoái nhẹ nhàng
sao? Hãy ca hát lên! Đừng nói nữa!”
Ồ! Làm sao ta khơng nồng nàn khát khao vĩnh cửu, không nôn nao
với tới chiếc vòng của những chiếc vòng, - chiếc vòng của sự hồi quy?
Ta hãy cịn chưa tìm gặp người đàn bà mà ta muốn cùng nàng sinh
con, nếu đó khơng phải là chính người đàn bà ta đang yêu dấu: bởi vì ta yêu
nàng, hỡi Thiên thu!
Bởi vì ta vêu nàng, hỡi Thiên thu!