Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

DẤU HIỆU - Zarathustra đã nói như thế

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (126.84 KB, 7 trang )

Zarathustra đã nói như thế
DẤU HIỆU

Vào buổi sáng tinh mơ, tiếp theo đêm đó, Zarathustra nhảy ra khỏi
thảo sàng, buộc lại thắt lưng và bước ra ngoài hang đá, nồng nàn, mạnh mẽ
như một mặt trời ban mai ló dạng khỏi những ngọn núi sẫm đen màu u tối.
Zarathustra lên tiếng như ngày xưa hắn đã từng lên tiếng:
“Hỡi thiên thể vĩ đại kia ơi, tất cả hạnh phúc của mi sẽ ra sao nếu
khơng có những người mà mi soi chiếu!
Và nếu họ vẫn cứ nằm trong hang, trong khi mi đã thức dậy và đi đến
để ban phát rải tung, thì nỗi e lệ đầy kiêu hãnh của mi sẽ phẫn nộ biết chừng
nào!
Ồ, họ hãy còn yên ngủ, những con người thượng đẳng đó, trong khi ta
đã thức tỉnh: họ chẳng phải là những bạn đồng hành thực sự của ta! Họ
chẳng phải là những người mà ta chờ đợi ở đây, trên miền núi cao chất ngất.


Ta muốn khởi đầu cơng trình của ta, ta muốn bắt đầu ngày của ta,
nhưng họ lại không hiểu đâu là những dấu hiệu của buổi sáng của ta, đối với
họ, tiếng động bước chân ta chẳng phải là một dấu hiệu báo thức.
Họ hãy còn yên ngủ trong hang đá của ta, giấc mộng họ hãy còn cuốn
chặt lấy những khúc hát cuồng say của ta. Lỗ tai lắng nghe ta, - lỗ tai vâng
mệnh: đó là cái mà thân thể họ đang còn thiếu”.
Zarathustra tự nhủ lòng như thế trong lúc mặt trời ló dạng; lúc bấy
giờ, Zarathustra đưa mắt dị hỏi nhìn lên những đỉnh cao, vì hắn nghe trên
đầu mình tiếng kêu sắc lạnh của con ó thân yêu. “Ồ! Con ó của ta đang kêu
trên đỉnh cao kia, chính đấy là điều làm ta hài lòng và hợp ý. Những con thú
của ta đã thức giấc, vì ta đã thức giấc.
Con ó của ta đã thức giấc, và cũng như ta, nó đang ca ngợi mặt trời.
Với những móng vuốt sắc ngời, con ó đang quặp chặt lấy làn ánh sáng trinh
tân. Các ngươi là những con thú đích thực của ta, ta thương yêu các ngươi.


Nhưng ta hãy cịn thiếu những con người đích thực của ta.”
Zarathustra đã nói như thế, song lúc bấy giờ đột nhiên Zarathustra
thấy mình bị vây phủ chung quanh như bởi hằng hà sa số con chim đang bay
lượn, bị vây phủ trong tiếng xào xạc dịu nhẹ của muôn vàn đôi cánh, và sự


hợp bầy chung quanh đầu hắn lớn lao đến nỗi Zarathustra phải nhắm mắt lại.
Và thực ra, đấy giống như một đám mây tên bắn tung về phía một kẻ thù
mới. Nhưng, ơ kìa, đấy là một đám mây u thương phủ xuống một người
bạn mới!
“Chuyện gì đang xảy đến cho ta?” Zarathustra kinh ngạc tự hỏi, và
hắn chậm rãi ngồi xuống tảng đá lớn nằm trấn trước cửa hang. Nhưng khi
quờ tay chung quanh hắn, xua trên đuổi dưới để ngăn bớt sự trìu mến của
bầy chim, thời Zarathustra lại gặp một chuyện dị kỳ hơn nữa: bất thần tay
hắn thọc sâu vào một mớ lông rậm dày ấm nóng; đồng thời trước mặt hắn
vang dội một tiếng gầm, - tiếng gầm kéo dài và êm dịu của một con sư tử.
“Dấu hiệu đã hiển hiện rồi!” Zarathustra bảo, và lịng hắn vụt biến
đổi. Thực vậy, khi nhìn rõ trước mặt mình, hắn nhận ra một con vật khổng lồ
màu vàng rực đang nằm dưới chân, tựa đầu lên đầu gối hắn, như chẳng
muốn xa rời hắn trong tình thương u trìu mến của nó, giống như một con
chó đã tìm gặp lại chủ mình. Trong khi ấy, những con bồ câu cũng không
kém xôn xao sốt sắng hơn con sư tử trong tình yêu của mình, và mỗi lần có
một con bồ câu bay chạm phớt qua mũi sư tử, con sư tử lại lắc đầu kinh
ngạc, và há miệng cười ngây ngô.


Khi nhìn thấy tất cả những cảnh tượng đó, Zarathustra chỉ thốt được
một câu: “Các đứa con của ta đang tiến đến gần, các đứa con của ta!” - rồi
Zarathustra trở nên câm lặng hồn tồn. Nhưng lịng hắn được vơi dịu bớt và
từ đôi mắt hắn, những giọt lệ ứa ra rơi xuống bàn tay. Zarathustra không để

tâm đến bất cứ chuyện gì, hắn cứ ngồi đấy, bất động, không đưa tay ra ngăn
cản những con vật. Lúc bấy giờ, những con bồ câu lượn qua lượn lại, đậu
trên vai Zarathustra, vuốt ve mái tóc bạc phơ của hắn; và chúng chẳng hề
mỏi mệt trong sự trìu mến cũng như bộc lộ tâm tình. Trong khi đó, con
mãnh sư không ngớt le lưỡi liếm những giọt lệ rớt xuống trên hai bàn tay
của Zarathustra, vừa liếm, nó vừa gầm gừ trách móc một cách rụt rè. Đấy là
những gì mà các con vật đã làm.
Tất cả những việc đó kéo dài rất lâu hay rất mau, chẳng ai biết được:
bởi vì, đối với những sự việc như thế, trên mặt đất này chẳng có thời gian để
đo đếm. - Song trong lúc đó, những con người thượng đẳng đã thức giấc
trong hang đá của Zarathustra, họ cùng sửa soạn kéo nhau đi thành đoàn đến
trước mặt Zarathustra để ngỏ lời chào mừng ban mai, bởi vì khi thức giấc,
họ không thấy Zarathustra ở trong hang cùng bọn họ. Nhưng khi họ đã ra
đến cửa hang và âm thanh những bước chân của họ vang ra báo trước, thì
con sư tử giật mình rồi đột nhiên nó bỏ Zarathustra ngồi đấy để nhảy phóng
về phía hang, miệng rống lên những tiếng gầm giận dữ; lúc bấy giờ, nghe


tiếng sư tử rống, những con người thượng đẳng buột mồm kêu lên một tiếng
kinh hãi rồi bỏ chạy tháo lui; trong chớp mắt, họ biến mất dạng.
Về phần Zarathustra, chính hắn cũng bị chống tai và phóng tâm lơ
đãng, hắn đứng dậy khỏi tảng đá, đưa mắt nhìn xung quanh, rồi vẫn đứng
đó, kinh ngạc, hắn tự vấn lịng mình, suy tưởng và cơ đơn. Sau cùng,
Zarathustra chậm rãi bảo: “Ta đã nghe thấy gì? Chuyện gì vừa xảy đến cho
ta?”
Và hồi niệm đã trở lại cùng Zarathustra và trong chớp mắt hắn đã hiểu
rõ tất cả những gì đã xảy ra giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay.
Zarathustra vừa đưa tay vuốt chòm râu bạc vừa bảo: “Đây là tảng đá, đây là
chỗ mà sáng hôm qua ta đã ngồi; và đấy chính là chỗ viên Bốc sư đã tiến
đến gần ta, đấy là chỗ ta đã nghe lần đầu tiên tiếng kêu mà ta vừa mới nghe

lúc nãy đây, tiếng kêu to thống khổ.
Hỡi những con người thượng đẳng! Chính nỗi thống khổ của các
ngươi là điều mà viên Bốc sư đã báo trước cho ta biết vào buổi sáng hôm
qua,


- chính nỗi thống khổ đó là điều mà viên Bốc sư đã muốn kéo lôi ta
đến để cám dỗ thử thách ta; lão ta đã bảo: hỡi Zarathustra, tôi đến để đưa
ngài tới tội lỗi cuối cùng của ngài đây.
Tới tội lỗi cuối cùng của ta? Zarathustra buột miệng kêu lên, và hắn
cười ồ giận dữ về chính lời nói mình. - Cái gì đã được dành cho ta như là tội
lỗi cuối cùng của ta?”
Một lần nữa, Zarathustra lại chìm đắm miên man trong chính mình, và
lại ngồi xuống trên tảng đá lớn để trầm tư. Đột nhiên, hắn đứng bật dậy:
“Lịng xót thương! Lịng xót thương bác ái đối với con người thượng
đẳng!” Zarathustra bật kêu lên, và khuôn mặt hắn trở thành trơ trơ vô cảm.
Ồ, điều đó đã qua rồi!
Nỗi đam mê và lịng xót thương bác ái của ta, nào có quan hệ gì? Ta
đã tìm kiếm hạnh phúc chăng? Khơng, ta đang tìm kiếm cơng trình của ta!
Ồ! Con sư tử đã đến, những đứa con của ta đang đến gần, Zarathustra
đã chín muồi, giờ của ta đã đến:
Kia là Bình Minh của ta, ngày của ta đang khởi sự; hãy thức giấc,
thức giấc, hỡi Ngọ Thiên vĩ đại!”


Zarathustra đã nói như thế, rồi hắn rời khỏi hang đá, nồng nàn và
mạnh mẽ như mặt trời buổi ban mai ló ra từ những ngọn núi đen sẫm u
buồn.




×