Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

CD 6 Bai thi THDDPL

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (33.09 KB, 1 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<i>Trong cuộc sống ngày nay, mấy ai để ý đến những con ngời cô đơn, nghèo khổ.</i>
<i>Họ rất cần sự quan tam an ủi của xã hôị nhng cảnh tợng hơm nọ mà em thấy thì</i>
<i>hồn tồn ngợc lai. Họ chẵng những không đợc quan tâm mà lại bị hắt hủi chê bai.</i>


<i>Hơm đó, em cùng gia đình đi dạo phố, em nhìn thấy trong đơi mắt hai đứa trẻ</i>
<i>một nỗi buồn xa xăm vô tận, phải chăng đó là sự cơ đơn, buồn tủi, mặc cảm vì số</i>
<i>phận thấp hèn trớc những ngời cao sang kia, em cảm thấy nao nao trớc hai đứa</i>
<i>nhỏ. Thế nhng dịng suy nghĩ ấy dễ dàng lỗng đi khi em cùng mọi ngời bớc chân</i>
<i>vào quán. Mùi vị quyến rũ của thức ăn hấp dẫn em. Em đa mắt về phía một bàn</i>
<i>trống. Khách đã ra về, những ngời phục vụ đang tất bật với việc tiếp đãi, nên thức</i>
<i>ăn d thừa vẫn còn ngổn ngang giữa chén đĩa. Bỗng...một bóng nhỏ len lõi giữa dịng</i>
<i>ngời đến bên chiếc bàn trống nọ. Em nhận ra ngay đó chính là một trong hai đứa</i>
<i>nhỏ khi nãy. Thằng bé sợ sệt đa mắt nhìn xung quanh , run rẩy nh đăng làm một</i>
<i>việc xấu xa, nó vừa vội vã trút vội thức ăn vào một túi ni lông cũ kĩ, khi đó có một</i>
<i>vài ngời gờm nhìn nó. Họ ném vào nó những nụ cời và câu nói đầy vẻ khinh bỉ. Một</i>
<i>cô bé xinh xắn mặc chiếc váy hồng loại đắt tiền trề môi mỉa mai : </i>


<i>- Xem thằng bé dơ cha kìa. Đồ nhăt thừa đồ ăn ngời khác.</i>


<i>Rồi cô rụt cổ lại, ra ý ghê tởm. Ngời chủ đã để ý đến thái độ của khách đối với</i>
<i>đứa bé nghèo, nên quay lai lớn tiếng quát:</i>


<i> -Cút đi! Đồ xó chợ đầu đờng! Để cho ngời ta bán hàng nữa chứ! Đi mau!</i>
<i> Bỗng có một đứa bé nghèo khác từ đâu chạy lại hình nh là bạn cậu bé kia lên</i>
<i>tiếng:</i>


<i> - Mày làm gì thì làm, chứ đừng để ngời ta làm nhục.Ta tuy nghèo nhng cũng</i>
<i>có nhân cách của một con ngời. Đâu phải nh những kẻ có tiền mà khinh bỉ ngời</i>
<i>khác.</i>


<i>- Mày ám chỉ ai đấy hả, thằng bé kia.- Ông chủ quán kia lớn tiếng,</i>



<i>- Ai thì ngời đó tự hiểu. Chỉ có những ngời làm điều xấu xa thì mới có tật giật</i>
<i>mình chứ.</i>


<i> Mày! Nói rồi ơng chủ kia cầm lấy cây chổi gần đó đánh hai chú bé tội</i>“ ”
<i>nghiệp kia một cách không thơng tiếc.Sợ ảnh hởng đến hàng quán, ông chủ nọ thôi</i>
<i>đánh. Cậu bé ban đầu uất ức:</i>


<i>-Tôi không ăn xin. Chỉ vì em tơi đói q nên tơi phải làm thế này. Mẹ tôi cũng</i>
<i>dặn thà chết chứ không chụi nhục. Tôi không ăn xin, trả lại mấy ngời nè.</i>


<i>Nãi råi, thằng bé ném bọc thức ăn lên bàn rồi chúng cùng chạy biến. Sau lng nó</i>
<i>có vài ngời cời phá lªn, cÊt giäng khinh bØ:</i>


<i>- Bọn ăn xin bây giờ là thế đấy, nghèo mà cứ lên mặt, ra vẻ ta đây lắm.</i>


<i>Nói xong họ quay về chỗ của mình, bình thản nh khơng có chuyện gì xảy ra. Ba</i>
<i>em nhìn thấy cảnh tợng ấy, ơng chỉ lắc đầu rồi đăm chiêu suy nghĩ. Còn em- chỉ là</i>
<i>một đứa bé mới lớn, em chẳng biết làm gì hơn. Bữa cơm chiều hơm đó trở nên nặng</i>
<i>nề khó tả. Mỗi ngời theo đuổi một ý nghĩ riêng nhng tôi biết tất cả đều hớng về hai</i>
<i>đứa trẻ nghèo khổ kia.</i>


<i>Qua câu chuyện trên, em mong tất cả mọi ngời hãy chung tay giúp đỡ những </i>
<i>ng-ời cô đơn, nghèo khổ để họ cảm thấy khơng bi quan, sống có trách nhiệm với cuộc</i>
<i>sống. </i>


HÕt


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×