Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (109.76 KB, 2 trang )
Diện mạo thứ hai của lãnh đạo: Nhà quản lý
"Lãnh đạo như nhà quản lý" là một người với "kỹ năng cứng" - lên kế hoạch và tổ chức,
hiểu biết về quy trình, trang thiết bị, ngành công nghiêp... Đây là nền tảng của việc lãnh đạo
mà dựa trên đó, các nhà lãnh đạo xây dựng và phát triển các "kỹ năng mềm".
Lãnh đạo như nhà quản lý
Theo định nghĩa, nhà quản lý là người làm các công việc điều hành. Nói một cách khác, nhà quản
lý phải lên kế hoạch cho các quy trình, tạo ra các nguyên tắc, chỉ định các trách nhiệm, chỉ đạo
hoạt động, cung cấp chương trình đào tạo, tập trung vào các nỗ lực, quản lý các chi phí, đo lường
các tiến triển và báo cáo về các kết quả.
Chìa khóa để trở thành một "lãnh đạo - quản lý" chính là khả năng khắc phục sự cố. Đó là khả
năng tìm kiếm các giải pháp cho các khó khăn và đem lại các quyết định hiệu quả để tránh tình
trạng này tái xuất hiện. Nhà quản lý không nên chỉ là người "cứu hỏa", mà nên ngăn ngừa chúng
xảy ra. Tỉ lệ các cuộc khủng hoảng được ngăn chặn với việc giải quyết chúng chính là chỉ số của
cho thấy tính hiệu quả của nhà lãnh đạo - quản lý.
Nếu như nhà lãnh đạo luôn quanh quẩn với mấy thùng nước, thì sớm hay muộn ai đó sẽ chỉ ra
rằng, anh ta luôn phải đối phó với các vụ cháy tương tự. Hoặc là anh ta thiếu kỹ năng cần thiết để
quản lý như việc lập kế hoạch, tổ chức, tạo ảnh hưởng và tạo nguồn lực, hoặc là anh ta thất bại
trong việc xây dựng nền tảng cho các "kỹ năng cứng" để đưa khả năng lãnh đạo của anh ta phát
triển lên một cấp độ cao hơn.
Thời gian dành cho vai trò quản lý là liên tục. Lãnh đạo ở vị trí thấp hơn thường phải dành nhiều
thời gian hơn - khoảng 80% - cho các chức năng quản lý. Lãnh đạo cấp cao nhất dành ra ít hơn
20% thời gian cho việc quản lý.
Trong khi CEO luôn phải lưu ý và quan tâm tới những gì đang xảy ra thì các nhiệm vụ có tính chất
quản lý lại là công cụ hiệu quả trong việc phát triển lãnh đạo ở các cấp dưới và với những người
được ủy quyền.
Nếu như một lãnh đạo không thể ủy quyền, anh ta tạo ra một cái "nút cổ chai" trong việc phát triển
lớp người kế nhiệm. Đặc biệt là, anh ta đang tự hạn chế khả năng thăng tiến của mình bằng cách
không "nuôi dưỡng" các tài năng để tiếp quản công việc sau này.
Anh ta bị chốt (nếu may mắn) vào vị trí hiện tại hoặc (tệ hơn) là bị luân phiên vào các trách nhiệm
mang nặng tính quản lý (mà ở vị trí đó, rất ít điều kiện để anh ta phát huy khả năng lãnh đạo). Để
tiến xa hơn đòi hỏi lãnh đạo phải có các "kỹ năng mềm".