Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

Tài liệu Lưu hương đảo soái - tập 5 pdf

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (99.32 KB, 16 trang )

Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác : Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-109-
Hồi thứ năm
Người khách chết
ác món Tứ Nhiệt Sao, Tứ Lnh Bàn chưa được dẹp đi thì món Thanh
Chưng Thời Ngư được dọn lên. Hải Quát Thiên đi khách, chắc chắn là
không ai thất vọng! Thanh Chưng Thời Ngư là món khéo nhất của người đầu bếp họ
Tiền trong Tam Hòa Lâu.
Hồ Thiết Hoa nhận thấy món này không sánh bằng thứ cá nướng thơm ngon
của Trương Tam, song cũng có hạng lắm.
Tuy nhiên, món ăn ngon mà miệng có ngon hay không là do tâm tình vui, ăn
dở cũng thành ngon, tâm tình buồn thì món ăn ngon cũng cầm bằng đá sỏi.
Và những kẻ lo âu sầu no đâu có thiết đến sự ăn uống. Săn sóc họ từng món
ăn là cầm như phí công! Hiện tại có ai quanh bàn tiệc không nặng đọng một niềm
ưu tư nào đó? Họ theo dõi niềm ưu tư, họ không thiết tha đến món ăn cho lắm. Đến
cả rượu, chưa chắc gì họ uống ngon dù họ uống nhiều, vì một lẽ này hay lẽ khác, họ
cần uống nhiều.
Vân Tùng Long ngồi xuống rồi, nhìn đăm đăm Võ Duy Dương, gương mặt y
xanh lạnh. Trông gương mặt y còn ai muốn ăn, hoặc muốn uống nữa!
Giữa Thần Long Bang và Phụng Vỹ Bang, vì giành quyền lợi mà sinh tranh
chấp, song phương từng khai diễn huyết chiến hi hùng. Nhưng sự tình thuộc về hai
mươi năm về trước, thành dĩ vng xa xưa.
Gần đây, người trên giang hồ cho rằng song phương hòa hảo lắm rồi, thậm chí
họ bảo với nhau Vân Tùng Long và Võ Duy Dương có đánh với nhau mới quen
nhau.
Phàm những mối tình bằng hữu như thế đó đều rất thân mật, và họ phải trở
thành những kẻ đồng sống thác.
Nhưng giờ đây họ lại giống hai con gà chọi, chỉ chưa được thả vào đấu trường,
là vỗ cánh, quất cựa, mổ mỏ cho một bên phải mất mạng.
ít nhất thái độ của Vân Tùng Long là vậy đó.


Hồ Thiết Hoa không tưởng nổi tại sao Hải Quát Thiên lại mời cả hai đến nơi
này. Chẳng lẽ hắn có cái tâm quyết tạo một môi trường cho song phương tranh sống
mái?
C
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác : Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-110-
Thang lầu lại vang tiếng chân người. Tiếng chân không phải của một người
gây nên.
Đinh Phong cau mày hỏi:
- Bang chủ Tử Kình Bang còn mời khách nào khác nữa sao?
Hải Quát Thiên chớp mắt, mỉm cười đáp:
- Khách đ đến đông đủ rồi. Nếu còn nữa thì đó là những vị bất tốc chi khách.
Vân Tùng Long vụt đứng lên, vòng tay hướng về Hải Quát Thiên thốt:
- Hai vị đó do tại hạ mời đến đây. Chỗ thất lễ này mong bang chủ thứ cho!
Hải Quát Thiên đáp gấp:
- Làm gì có việc trách cứ nhau? Người càng nhiều cảnh càng nhiệt náo có sao
đâu? Khách do Vân bang chủ mời vẫn là thượng khách của tại hạ, chỉ bất quá...
Hắn cười vang lên mấy tiếng rồi tiếp:
- Quy củ không thể vi phạm! Ai đến trễ là uống phạt ba chén rượu!
Vân Tùng Long lại trừng mắt nhìn Võ Duy Dương lạnh lùng đáp:
- Rất tiếc hai người này, một giọt nhỏ rượu cũng uống không xuống bụng nổi!
Hồ Thiết Hoa bật cười lớn:
- Chân chính một người không uống nổi một giọt nhỏ rượu thì đúng là người
chết rồi!
Vân Tùng Long lạnh như tiền:
- Hai người đó là người chết!
Tự nhiên y đưa người chết đến đây làm khách? Chẳng lẽ y cho rằng cục diện
tại đây không được náo nhiệt lắm?
Hải Quát Thiên biến sắc mặt, thoạt xanh thoạt trắng, thần tình hết sức bối rối.

Bỗng hắn ngửa mặt lên không, cười dài:
- Tốt! Tốt! Tốt! Khách nào tại hạ cũng đều thỉnh đến, nếu có khách chết thì
đúng là một sự thích thú phi thường! Tại hạ còn sơ hở, Vân bang chủ bồi bổ chỗ sơ
hở đó cho thì chu đáo quá rồi! Tại hạ có dịp mở rộng thêm tầm mắt!
Hắn trầm gương mặt, tiếp luôn:
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác : Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-111-
- Đ là người do Vân bang chủ mời thì vô luận là sống hay chết, cứ mời hết
vào!
Mường tượng không nghe Hải Quát Thiên nói gì, Vân Tùng Long vẫn mặt
lạnh như tiền, vòng tay thốt:
- Được vậy, tại hạ xin đa tạ Hải bang chủ!
Y từ từ bước ra, thong thả vẹt bức màn cửa. Nơi cửa có hai người đang đứng.
Người chết!
Người chết không tự động lên xuống được. Phía sau có hai người sống nâng
đỡ. Ai ai cũng chú ý đến người chết nên không quan tâm đến kẻ sống.
Đèn trong gác rất sáng, không khí rất ấm, song mọi người cảm thấy rợn mình.
Hai người chết ướn sũng nước, mặt sưng vù, trông như hai con quỷ dạ xoa vừa
thoát ngục.
Hồ Thiết Hoa và Câu Tử Trường biến sắc mặt. Họ biến sắc vì đ nhận ra hai
người chết. Hai người chết vận y phục chẹt màu đen, nơi lưng có đường dây bảy sợi
khác màu, chính là hai người mà Lưu Hương vớt từ dưới nước lên.
Lưu Hương đ có ý mai táng hai xác chết, nhưng Trương Tam và Hồ Thiết
Hoa bàn nên quẳng xuống sông trở lại. Cả hai cho rằng sự tình còn nhiều biến hóa.
Họ đoán đúng, bây giờ hai xác chết được vớt lên, đưa đến đây. Hai người chết
là môn hạ Phụng Vỹ Bang, Vân Tùng Long mang xác chúng đến đây làm gì?
Hải Quát Thiên quả là tay già dặn, trước sự tình đó, giữ thần tình như thường.
Hắn cười khan mấy tiếng, thốt:
- Họ là người do Vân bang chủ mời đến, vậy Vân bang chủ hy giới thiệu đi!

Vân Tùng Long lạnh lùng:
- Các vị không nhận được xác chết, vẫn có người nhận được. Người đó là Võ
ban chủ! Tại hạ dám cả quyết như vậy!
Y liếc sang Võ Duy Dương, ánh mắt sắc như nhát dao. Đoạn y cao giọng hỏi:
- Võ bang chủ có biết tại sao họ đến đây chăng?
Võ Duy Dương buông gọn:
- Thỉnh giáo!
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác : Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-112-
Vân Tùng Long gằn từng tiếng:
- Họ muốn đòi mạng nơi bang chủ đó!
Người chết đòi mạng, cố nhiên là chuyện khó tin, bởi người chết đầu còn nói
năng gì được nữa? Nhưng Vân Tùng Long buông câu đó với cái ý oán độc quá rõ
ràng, ai nghe cũng phát lạnh mình.
Bức màn cửa vẹt qua, gió theo khoảng trống thổi vào, đèn chao ngọn, ánh sáng
giảm đi.
ánh sáng chớp chớp nơi mặt hai người chết, hai gương mặt mường tượng lay
động, vẻ ngụy dị thần bí hiện theo sự lay động đó. Mọi người càng phát lạnh mình
hơn.
Thân hình rút về phía hậu một chút, Võ Duy Dương mất cả tự chủ, gương mặt
điểm một nụ cười đáp:
- Nếu Vân bang chủ đùa vui thì cái trò đùa này không cao minh lắm đâu!
Vân Tùng Long buông lạnh:
- Người chết chẳng bao giờ đùa!
Bỗng y vẹt y phục hai xác chết, để lộ vết thương nơi hông tả, đoạn cao giọng
phân bua:
- Các vị hiện diện tại đây đều là những bậc thành danh trên giang hồ, chẳng rõ
các vị có nhận được vật gì gây nên vết thương nơi hông nạn nhân chăng!
Mọi người nhìn nhau, ai ai cũng nín lặng. Hiển nhiên, chẳng ai muốn dính dấp

đến điều thị phi giữa Vân và Võ bang chủ!
Vân Tùng Long tiếp:
- Tại hạ dù không nói, các vị cũng thấy được là thành tích của Thần Tiễn Xạ
Nhất Võ đại bang chủ! Một mũi tên bắn thấu đến xương, xuyên tâm, xuyên phổi,
mũi tên đó không là Phụng Vỹ Tiễn thì còn là tiễn gì nữa? Một loại tiễn cực kỳ cao
minh, cực kỳ lợi hại!
Y ngẩng mặt lên không, bật cười lạnh tiếp luôn:
- Bất quá hai người này chết không minh bạch, nên lúc chết còn mang theo
niềm hoang mang xuống tận tuyền đài, hồn oan của họ phải tự hỏi tại sao Võ đại
bang chủ lại hạ độc thủ với họ!
Võ Duy Dương cao giọng:
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác : Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-113-
- Hai người đó vốn là thuộc hạ của Phụng Vỹ Bang, dù lo gia có giết họ đi
nữa thì cũng là việc riêng tư của bổn bang, sự kiện có liên quan gì đến Vân đại bang
chủ Thần Long Bang chứ?
Câu nói đó mọi người đều có nghĩ đến, và ai ai cũng muốn hỏi như vậy, không
dám hỏi công khai, chỉ tự hỏi.
- Sự quan hệ giữa tại hạ và hai người đó, chẳng lẽ Võ bang chủ lại không biết?
Võ Duy Dương cười lạnh:
- Chẳng lẽ hai người đó là do Vân bang chủ phái đến bổn bang, trà trộn làm
nội tuyến? Họ là những gian tế à? Chứ nếu không vậy thì còn quan hệ như thế nào
nữa?
Vân Tùng Long vụt biến sắc mặt đáng sợ. Y trừng mắt nhìn Võ Duy Dương,
chừng như bình sinh chưa hề gặp con người đó lần nào.
Mọi người đều nghĩ, hẳn hai kẻ chết kia phải là đệ tử của y do y sai phái vào
Phụng Vỹ Bang trà trộn làm gian tế. Rồi chẳng hiểu tại sao Võ Duy Dương phát
giác ra nên mới giết chết.
Họ suy diễn như vậy kể cũng hợp lý. Sự suy đoán trước kia của Lưu Hương

hoàn toàn sai! Hồ Thiết Hoa quay đầu nhìn Lưu Hương, khẽ rỉ bên tai chàng:
- Ta van cầu ngươi, từ nay về sau không nên lầm tưởng thông minh nữa! Đừng
có tưởng mình là Gia Cát Lượng!
Lưu Hương không hề lộ vẻ thẹn, cười nhẹ, đáp:
- Dù cho lúc đó, có mặt Gia Cát Lượng, lo ta cũng suy đoán như vậy thôi!
Hồ Thiết Hoa thở dài, lắc đầu:
- Nếu có Gia Cát Lượng lúc đó, chỉ sợ lo ta bị ngươi chọc tức mà chết! Chọc
tức với cái ngu của ngươi!
Vân Tùng Long sôi động cả tinh thần lẫn thể xác, những thớ thịt trên mặt giật
thấy rõ, mắt luôn chớp chớp, niềm kinh khiếp hiện ra, mường tượng y vừa nhớ đến
một điều gì đáng sợ lắm. Rồi y cất tiếng:
- Tại hạ minh bạch rồi! Minh bạch lắm rồi!
Võ Duy Dương cao giọng:
- Tại hạ cũng minh bạch lắm lắm. Nhưng sự tình riêng của chúng ta đâu có thể
đem ra giải quyết ngay tại bàn tiệc của Hải bang chủ, làm mất cái hứng rượu của
bao nhiêu quý khách? Muốn nói gì với nhau, chúng ta hy ra ngoài kia.
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác : Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-114-
Vân Tùng Long do dự, đảo mắt quanh bàn tiệc một vòng. Khi ánh mắt quét
đến Đinh Phong thì niềm kinh khủng oán độc hiện lộ rõ rệt hơn.
Đoạn y nghiến răng, thốt:
- Được! Ra thì ra.
Võ Duy Dương đứng thẳng lên:
- Đi!
Vân Tùng Long nhìn đến hai người chết, đứng tại chỗ nhếch nụ cười thảm tiếp:
- Nhưng hai người này là hảo huynh đệ của tại hạ, bất luận họ sống hay chết,
họ đến trễ là phải chịu phạt ba chén rượu. Hai người sáu chén này, tại hạ xin uống
thay họ!
Võ Duy Dương ngẩng cao mặt cười lạnh:

- Các vị có nghe đó chăng? Thuộc hạ đệ tử của Phụng Vỹ Bang mà lại là hảo
huynh đệ của Vân đại bang chủ! Thủ đoạn của Vân đại bang chủ quả thật cao
minh! Quả thật lợi hại! Cao minh và lợi hại cực độ!
Vân Tùng Long phảng phất chẳng nghe Võ Duy Dương nói gì, bước dài về chỗ
ngồi, rót sáu chén rượu, tự nâng lên thốt:
- Tại hạ có ý hầu rượu các vị vài tuần, song rất tiếc. cuống họng như mắc
xương không làm sao uống trôi! Thất lễ quá! Thất lễ quá!.
Âm thinh của y nghe thê lương hơn gió thu đêm trường không trăng sao. Tuy
nhiên Vân Tùng Long vẫn uống rượu phạt, uống được ba chén, y cầm đũa gắp cái
đầu con cá chưng, xoay theo chiều thuận móc hai mắt cá.
Mắt cá vừa nhạt vừa kém mùi, song vẫn có người cho rằng đó là phần ngon
nhất của con cá. Chính Hồ Thiết Hoa cũng thích ăn mắt cá để hạ rượu.
Vì Vân Tùng Long gắp mắt cá, Hồ Thiết Hoa hối tiếc vô cùng, chỉ vì y chậm
tay, món ngon lại vào miệng kẻ khác.
Nhưng gắp mắt cá lên, Vân Tùng Long chỉ nhìn chứ không đưa vào miệng.
Nhìn một lúc, bỗng y nhích động đôi đũa, mắt cá vuột bay rơi đúng vào dĩa nước
tương trước mặt Võ Duy Dương.
Hồ Thiết Hoa lại càng tiếc rẻ, đồng thời thầm mắng Vân Tùng Long không
biết mắt cá là vật ngon nhất, dễ hạ rượu nhất.

×