Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-182-
Hồi thứ mười bảy
ẨN TÌNH SAU TRẬN CHIẾN
hái độ của những nhân vật Côn Luân phái như vậy đã rõ, hoặc bọn Giả Trụ phải
liều một phen sống còn để tìm đường tháo chạy hoặc để bọn Côn Luân phái
giam giữ tất cả!
Nhìn bọn Côn Luân phái càng lúc Tiểu Thiên càng có ác cảm với bốn chữ “Danh môn
chánh phái!”
Nếu không phải cần tiềm phục lâu dài trong Tam Trang, có lẽ Tiểu Thiên sẽ ra mặt,
cho bọn Côn Luân phái này một phen vỡ mật kinh tâm.
Một nhân vật Côn Luân phái chợt lên tiếng:
- Thế nào, Giả Trụ? Sống hoặc chết ngươi chỉ có một con đường để chọn? Nếu muốn
sống, ngươi phải ly khai Ngũ Hành Bang, tạm thời chấp thuận cho bọn ta giam giữ. Còn
ngược lại…
Một nhân vật Côn Luân khác lên tiếng:
- Đại sư huynh hà tất phải phí lời với bọn Ngũ Hành Bang! Tội của chúng đáng phải
chết trăm lần! Buông tha cho chúng, tất sau này chúng ta tự gánh lấy hậu họa!
Nhấc kiếm lên khoa thành vòng, nhân vật nọ nhanh chóng phát lệnh:
- Đừng để phí thời gian nữa! Đánh!
Giả Trụ thật sự hốt hoảng:
- Bọn ngươi vừa bảo ta phải chọn một trong hai con đường, sao chưa gì bọn ngươi đã
muốn ra tay?
Nhân vật vừa được gọi là đại sư huynh vụt cười lớn:
- Không phải Tư Mã Đằng ta đã nói rồi sao? Nhò sư đệ ta bình sinh rất ít nhẫn nại,
chính Giả Trụ ngươi đã tạo cơ hội cho sự việc xảy ra! Ha... Ha...
Giả Trụ kêu thật to:
- Dừng tay!
Tên nhò sư đệ của Tư Mã Đằng cười lạnh:
- Được, dừng thì dừng? Nhưng nếu Giả Trụ ngươi không có ngay một giao phó rõ
ràng, đừng trách Tây Môn Tụy ta cố ý dồn ngươi vào chỗ chết!
Giả Trụ đưa mắt nhìn quét qua đồng bọn!
Nếu tính luôn Tiểu Thiên, phía của y có nhân số chỉ mười hai người và đều là những kẻ
T
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-183-
có võ công không hơn gì Giả Trụ, nếu không muốn nói là kém hơn!
Trong khi đó, phe của bọn Côn Luân phái tuy ít hơn hai người nhưng mười người của
họ là mười tay kiếm ít nhiều đã có uy danh trên giang hồ.
Giả Trụ chưa biết phải đònh liệu thế nào thì Tây Môn Tụy với tánh kém nhẫn nại bỗng
quát lên:
- Ngươi muốn kéo dài thời gian ư, Giả Trụ?
Bò dồn ép, Giả Trụ đột nhiên tỏ lộ khí phách chẳng khác nào bậc đại trượng phu:
- Ngươi chớ quá xem thường ta. Chết thì chết, ta quyết không chòu nhục! Đánh!
Tây Môn Tụy cũng loang kiếm gầm vang:
- Bọn ngươi muốn chết! Ha... Ha...
Véo... Véo...
Thái độ của Giả Trụ, hành vi của Tây Môn Tụy, ngay tức khắc làm cho cục diện biến
chuyển.
Kể từ khi bọn Côn Luân phái do Tư Mã Đằng dẫn đầu xuất hiện và có ý cầm giữ bọn
Giả Trụ, như Tiểu Thiên nhìn thấy, bọn Giả Trụ đã bò dụ vào thế dồn sát chân tường!
Do đó, dù biết khó có thể đối đầu với bọn Côn Luân phái, bọn Giả Trụ đến lúc cuối
cùng bỗng tỏ lộ khí phách khiến Tiểu Thiên cũng phải thán phục!
Cùng với Giả Trụ, Tiểu Thiên và mười người còn lại đều hăm hở xông ra, quyết cùng
bọn Côn Luân liều chết một phen!
Tiếng huyên náo vang động cả một góc trời tạo cho Tiểu Thiên một sự phấn khích
chưa từng có!
Bò phấn khích, nếu Tiểu Thiên không biết tự kềm nén, chắc chắn sẽ để lộ một thân
thủ cao minh mà ngay từ đầu Tiểu Thiên đã cố tình che dấu.
Do phải kềm nén, Tiểu Thiên như đang chòu một nhục hình, buộc phải vận dụng chỉ
một phần công lực trong khi bản thân có thể vận dụng nhiều hơn, lợi hại hơn!
Và điều đó đã khiến Tiểu Thiên phải một phen khốn đốn vì suýt bò kiếm chiêu của
một gã đệ tử Côn Luân phái vây hãm.
Giả Trụ cũng đang thất điên bát đảo dưới kiếm chiêu lợi hại của Tây Môn Tụy, tuy
nhiên, lúc phát hiện Tiểu Thiên lâm nguy, hành vi của Giả Trụ ngay lập tức tạo cho Tiểu
Thiên nhiều thiện cảm.
Giả Trụ tìm cách tránh kiếm của Tây Môn Tụy và tức tốc lao về phía Tiểu Thiên.
Lúc đến đủ gần, Giả Trụ bật lên một tiếng gầm thònh nộ:
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-184-
- Cửu Trùng Thiên, ngươi đừng lo! Thất phu! Đỡ!
Vù. Vù.
Gã đệ tử Côn Luân phái đang đắc ý vì sắp bức dồn Tiểu Thiên vào tử đòa, tiếng gầm
của Giả Trụ khiến gã phẫn nộ.
Gã quay lại, phạt nhanh một kiếm vào Giả Trụ:
- Chính ngươi nên lo cho bản thân ngươi thì hơn. Xem kiếm!
Véo... Véo...
Với thân thủ cao minh nên mục lực khá tinh tường, Tiểu Thiên biết cách ứng cứu của
Giả Trụ là hành động liều lónh.
Và nếu cứ để như thế này chính Giả Trụ sẽ khó lòng toàn mạng dưới kiếm chiêu đầy
uy lực của gã kia.
Đang có thiện cảm với Giả Trụ, Tiểu Thiên đương nhiên không thể khoanh tay đứng
nhìn Giả Trụ mất mạng!
Tuy nhiên, nếu ra tay thì bộc lộ thân phận, Tiểu Thiên bối rối vì vô kế khả thi!
Bất chợt chính lúc đó có tiếng cười sằng sặc của Tây Môn Tụy vang lên:
- Nạp mạng nào! Ha... Ha...
Tức thì một tiếng thét bi thảm vang lên.
A... A...
Biết Tây Môn Tụy vừa đắc thủ, một đồng bọn của Giả Trụ đã mất mạng, Tiểu Thiên
phẫn nộ đến tột cùng! Phẫn nộ vì sự ra tay quá độc ác của Tây Môn Tụy, phẫn nộ vì
không có cách nào dùng chân tài thực học mà vẫn không bộc lộ thân phận. Tất cả những
điều này tạo cho Tiểu Thiên một sự liều lónh chưa từng có.
Nghiến răng ken két, Tiểu Thiên vừa lao vào gã Côn Luân phái đang dùng kiếm đối
phó với Giả Trụ, vừa rít lên căm phẫn:
- Bọn ngươi thật độc ác! Cửu Trùng Thiên này quyết liều chết với ngươi!
Vút!
Tiểu Thiên cố ý lao đến và dùng hai tay ôm giữ phần hạ thân của gã nọ!
Bò Tiểu Thiên ôm giữ một cách bất ngờ, chiêu kiếm của gã nọ thoáng khựng lại!
Dù đó chỉ là sự việc xảy ra trong một thoáng nhưng bao nhiêu đó cũng quá đủ cho
Giả Trụ.
Giả Trụ cũng nghiến răng trợn mắt, nhấn thêm chân lực vào chưởng kình:
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-185-
- Nạp mạng!
Ào... Ào...
Gã nọ cảm thấy nguy và mối nguy xuất phát từ sự liều lónh của Tiểu Thiên.
Gã bật ngửa về phía sau theo tư thế Thiết bản kiều, cố làm cho chiêu chưởng của
Giả Trụ khi quật vào chỉ có một uy lực giới hạn.
Ầm!
Phản ứng linh hoạt kòp lúc đã giúp gã nọ toàn mạng, chưởng của Giả Trụ chỉ làm gã nọ
đẩy về phía sau!
Nhân đà bò đẩy, gã tung ngược người về phía sau theo tư thế Lý Ngư đả đỉnh.
Vút!
Với tư thế này, đầu dưới chân trên, gã làm cho Tiểu Thiên cũng bò hất ngược lên cao.
Chờ khi Tiểu Thiên bò hất lên hết đà mà vẫn còn ôm giữ hai chân của gã, tả chưởng
của gã liền quật vào Tiểu Thiên một kình chí mạng:
- Tiểu tử muốn chết!
Vù... Vù...
Bò ngọn chưởng này uy hiếp sinh mạng, mục quang của Tiểu Thiên bất ngờ lóe lên
những tia nhìn tinh quái!
Ầm!
Tiểu Thiên giả vờ buông tay! Và khi bò chưởng kình đẩy bay về phía sau, Tiểu Thiên
cũng vờ kêu lên một tiếng bi thảm:
A... A...
Tận mắt mục kích Tiểu Thiên bò hại, Giả Trụ phẫn nộ gầm vang:
- Ác ma! Hãy đền mạng cho Cửu Trùng Thiên.
Vù... Vù...
Trong khi đó, thân hình của Tiểu Thiên không hiểu sao cứ bay đi, bay mãi đến một
chỗ thật khuất mới chòu hạ xuống. Ngay lúc thân hình chạm đất, Tiểu Thiên nở một nụ cười
bí ẩn và đònh ngồi bật dậy để thực hiện những điều đã dự đònh.
Một tiếng gầm cực lớn bỗng vang lên, khiến Tiểu Thiên vì nghe thấy phải bỏ dở ý
đònh:
- Hay cho bọn Côn Luân, dám động thủ sát hại môn hạ bổn đường ngay trên trụ sở
của bổn đường. Hãy xem đây!
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-186-
Ào... Ào...
Ngay lập tức, hàng loạt những tiếng quát cũng được phát ra:
- Giết hết bọn Côn Luân!
- Hãy cho bọn chúng nếm mùi lợi hại của Mộc Hành Đường!
- Vì Ngũ Hành Bang, giết!
Tiểu Thiên len lén đưa mắt nhìn, cục diện đang hoàn toàn thay đổi. Người của Mộc
Hành Đường xuất hiện có đến hai mươi, và nếu tính luôn bọn Giả Trụ thì đây là một nhân
số đáng kể!
Đã thế, chính tiếng kêu mừng rỡ liền sau đó của Giả Trụ càng khiến bọn Côn Luân
rúng động tâm can:
- Đường chủ đến rất đúng lúc! Bọn thuộc hạ vừa bò bọn chúng sát hại hết hai người!
Nhân vật mặc y phục toàn xanh và ở giữa thân áo có thêu một hình Ngũ Hành khá lớn,
sau khi nghe Giả Trụ nói như vậy liền bật lên tràng cười ngạo mạn:
- Giả Trụ ngươi chớ lo! Bổn đường chủ sẽ bắt chúng trả lại gấp mười! Xem đây! Ha...
Ha...
Một trường thảm sát liền được khai diễn với sự thất thủ hoàn toàn nghiêng về phía
bọn Côn Luân!
Tiếng gầm thét của Tư Mã Đằng và Tây Môn Tụy vang lên càng lúc càng ít đi, cho thấy
bước đường cùng của bọn Côn Luân phái đã đến gần.
Tuy cũng muốn bọn Côn Luân phái gặp thảm bại nhưng phải nhìn bọn chúng bò thảm
sát như thế này, Tiểu Thiên thật không nỡ.
Bất chợt, từ phía xa có một loạt những tiếng cười vang lên:
- Ha... Ha...
- Ha... Ha...
Tư Mã Đằng cố ý gào to, ngay khi biết những tiếng cười kia mang theo ẩn ý gì:
- Sư phụ! Mau đến đây ứng cứu đồ nhi!
Tây Môn Tụy thì mừng, đến độ hô hoán loạn xạ:
- Trang Bá Bá! Sư phụ! Hãy còn đường chủ Mộc Hành Đường ở đây! Nhanh lên nào!
Đường chủ Mộc Hành Đường bật quát:
- Hoa Sơn phái cũng đến sao? Được! Giết!
Ào... Ào...