Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (546.37 KB, 22 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b>ÔN THI TỐT NGHIỆP</b> <b>THPT</b>
<b>& TUYỂN SINH CAO ĐẲNG, ĐẠI HỌC</b>
“HỌC MÀ CHƠI, CHƠI MÀ HỌC”
<b>PHẦN 4</b>
<b>Trong đoạn văn có khuyết một số từ </b>
<b>trong các ô trống (…).</b>
60
59
58
57
56
55
54
<b>quyền thế lợi dụng. Từ một thanh niên </b>
<b>khỏe mạnh, tự do, bỗng dưng A Phủ trở </b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
44
43
42
41
40
39
38
37
36
<b>ngoài ý muốn. Một người đàn ông (...), (...)</b>
<b>(lâu nay chưa từng được người con gái nào </b>
<b>thèm để ý tới), lại là (...) (thường bị khinh rẻ) </b>
<b>như (…) mà bỗng dưng được một người </b>
<b>đàn bà (...) về (...).</b>
<b>hệ trọng; nghèo túng; xấu xí;</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
<i><b>Vợ nhặt</b></i><b> khơng dừng lại ở tuyệt vọng (sau </b>
<b>vị đắng chát của</b> <b>(...)), ở màu sắc đen tối, </b>
<b>(...). Nhà văn đã gieo vào lòng người đọc </b>
<b>dự cảm về sự đấu tranh, sự (...)</b> <b>của các </b>
<b>nhân vật (tâm trạng ân hận</b> <b>(...)</b> <b>của Tràng </b>
<b>khi nghĩ đến</b> <b>(...)). Khép lại bằng hình ảnh </b>
<b>“Trong óc Tràng vẫn thấy đám người đói </b>
<b>và</b> <b>(...) bay phấp phới”, truyện ngắn cho </b>
<b>phép người đọc tin vào</b> <b>(...)</b> <b>tươi sáng</b> <b>của </b>
<b>gia đình này.</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
44
43
42
<b>miêu tả quá trình trưởng thành của những (...)</b>
<b>trong một gia đình (...)</b> <b>Nam Bộ</b> <b>nghèo. Gia đình </b>
<b>này có nhiều đời gắn bó với cách mạng từng </b>
<b>gánh chịu những mất mát đau thương qua hai </b>
<b>cuộc chiến tranh. Những mất mát ấy trong gia </b>
<b>đình (...) khơng phải là cá biệt mà mang ý nghĩa </b>
<b>tiêu biểu cho (...) lớn lao của đồng bào Nam Bộ </b>
<b>dưới ách áp bức của (...) rồi (...).</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
<b>Chiến, Việt điển hình cho một thế hệ trẻ nhanh </b>
<b>chóng vững vàng trong bão táp chiến tranh, </b>
<b>kế thừa</b> <b>(...)</b> <b>bất khuất của gia đình và quê </b>
<b>hương,(...) thật hồn nhiên và dũng cảm. Cả hai </b>
<b>đều có chung</b> <b>(...)</b> <b>và chung về khát vọng chiến </b>
<b>đấu. Họ đều nóng lịng được trả thù cho ba </b>
<b>má và quê hương. Con đường đời của họ như </b>
<b>đã được vạch sẵn: cầm lấy</b> <b>(...) vì thù riêng và </b>
<b>thù chung. Đó cũng là con đường tất yếu mà </b>
<b>thế hệ Tnú, và làng</b> <b>(...) đã đi trong</b> <b>(...).</b>
<b>truyền thống; đánh giặc;</b> <b>mối thù lớn;</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
<b>Lấy bối cảnh làng Xô Man giữa Tây Nguyên </b>
<b>hùng vĩ trong những năm đen tối, và bắt đầu </b>
<b>quật khởi, </b><i><b>Rừng xà nu</b></i><b> trước hết phản ánh </b>
<b>chân thực những (...)</b> <b>mất mát lớn lao mà (...)</b>
<b>Tây Nguyên từng gánh chịu dưới ách áp bức</b>
<b>khốc liệt</b> <b>của kẻ thù. Cũng chính từ trong</b> <b>(...)</b>
<b>đau thương ấy, con người Tây Nguyên đã bắt </b>
<b>đầu (...).</b> <b>Tức nước ắt phải</b> <b>(...).</b> <b>Có áp bức tất sẽ </b>
<b>dẫn đến đấu tranh. Khơng cịn con đường nào </b>
<b>khác nên để có quyền sống, để có</b> <b>(...)</b> <b>họ phải </b>
<b>đứng dậy cầm lấy (...).</b>
<b>hi sinh; đồng bào; áp bức;</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
44
43
42
41
40
39
38
<b>Ba vịng trùng vi thạch trận đầy (...) đã khơng </b>
<b>ăn chết đựơc con thuyền</b> <b>(...)</b> <b>hết chỗ lùi. Ơng </b>
<b>đị như dũng tướng phá trận ngày xưa, chọc </b>
<b>đúng</b> <b>(...)</b> <b>, đánh thốc ra phá tan tành thế trận. </b>
<b>Giữa cái thế giới độc dữ, nham hiểm và cạm </b>
<b>bẫy, ơng đị vẫn đủ tỉnh táo, thơng minh tìm </b>
<b>đúng luồng sinh. Ơng khơng có phép màu </b>
<b>nhưng đã nắm chắc</b> <b>(...)</b> <b>của</b> <b>(...)</b> <b>và có cả kho </b>
<b>kinh nghiệm lên thác xuống ghềnh, nên trong </b>
<b>tay chỉ có</b> <b>(...)</b> <b>nhỏ nhoi vẫn có thể phá thành </b>
<b>vượt ải, bách chiến bách thắng...</b>
<b>cửa tử; đơn độc; cửa sinh; binh pháp;</b>
60
<b>Dám lấy lửa để tả cái vốn đối lập với lửa là (...); </b>
<b>dám lấy (...) để tả sơng, chỉ có</b> <b>(...)</b> <b>mới dám </b>
<b>ngơng</b> <b>ngạo</b> <b>vậy thơi!</b> <b>Đó</b> <b>là</b> <b>hình ảnh thiên nhiên </b>
<b>–</b> <b>kẻ thù số một của con người nhưng cũng </b>
<b>chính là tơn vinh số một</b> <b>(...)</b> <b>của con người.</b>
<b>Thật thế! Người lái đò sông Đà là ai? Nếu con </b>
<b>thuyền của ông không phải</b> <b>(...) với dòng thác</b> <b>(...)</b>
<b>đang hồng hộc tế mạnh trên sơng đá? Chính </b>
<b>cái hùng vĩ của sóng thác đã đưa con người </b>
<b>dám đương đầu và</b> <b>(...)</b> <b>thần đá thần sông lên </b>
<b>hàng oai linh tối thượng. </b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
<b>Người nghệ sĩ cần rút ra bài học là: Cần có </b>
<b>ý thức và có khả năng nhìn thẳng vào (...), </b>
<b>phát hiện nhiều mối quan hệ xã hội phức </b>
<b>tạp, chằng chịt bên trong dưới cái vẻ ngồi </b>
<b>tưởng như (...) và dễ hiểu; cần có q trình </b>
<b>(...),</b> <b>tư duy và tận tụy hết mình. Như thế, (...)</b>
<b>mới ít nhiều đáp ứng được nhu cầu hồn </b>
<b>thiện (...) con người và nhận thức</b> <b>về</b> <b>những </b>
<b>vấn đề (...) phức tạp không phải dễ giải </b>
<b>quyết trong một sớm một chiều.</b>
60
59
<b>Trong mỗi con người, linh hồn và thể xác là </b>
<b>một thể (…), trong đó linh hồn chiếm vị trí </b>
<b>chủ đạo và chịu trách nhiệm cuối cùng về </b>
<b>hành động của thể xác. Linh hồn dù tốt đẹp </b>
<b>đến đâu khi đã mượn thân xác của kẻ khác </b>
<b>thì cũng khơng thể có (…) bởi nó mang mặc </b>
<b>cảm (…) vì (…), ích kỉ. Khơng những thế, nó </b>
<b>cịn đứng trước nguy cơ: thân xác mượn, </b>
<b>với những nhu cầu riêng và thói quen của </b>
<b>nó, sẽ (…) và làm (…) linh hồn trú ngụ vốn tốt </b>
<b>đẹp và cao quí.</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
<b>Qua câu chuyện săn ảnh làm lịch của nghệ sĩ </b>
<b>Phùng và câu chuyện người đàn bà tự nguyện </b>
<b>để chồng đánh, truyện tốt lên chủ đề: Cần có </b>
<b>(…)</b> <b>nhiều chiều, khơng thể (…)</b> <b>và sơ lược khi </b>
<b>nhìn nhận và đánh giá (…), cuộc sống và con </b>
<b>người; Mối quan hệ gắn bó, phức tạp giữa (…) và </b>
<b>cuộc sống. Từ thân phận và tính cách người </b>
<b>(…) gia đình, một vấn đề xã hội</b> <b>nhức nhối cần </b>
<b>được giải quyết</b> <b>đồng bộ và lâu dài mới có (…).</b>
<b>cái nhìn; đơn giản; hiện thực; </b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
44
43
42
41
40
39
<b>Bức tranh </b><i><b>hoa cùng người</b></i><b> Việt Bắc được diễn </b>
<b>tả bằng những câu thơ thật êm ả, dịu dàng. </b>
<b>Có (...) tươi tắn rực rỡ, có (...) lung linh chan </b>
<b>hồ, có (...) đầm ấm tươi vui. Cảnh và người (...)</b>
<b>vào nhau: bốn cặp câu lục bát tả bốn (...), thì </b>
<b>câu lục tả cảnh, câu bát tả người. Mà cảnh </b>
<b>nào, người nào được nhắc tới cũng đều có </b>
<b>cái riêng để nhớ. Tất cả đã hiện lên trước mắt </b>
<b>ta một bức tranh Việt Bắc tuyệt diệu, nên thơ </b>
<b>qua nét bút (...) tài tình của tác giả.</b>
<b>màu sắc; ánh sáng; âm thanh;</b>
60
59
58
57
56
<b>Trong văn chương, (...) ln tìm đến sự độc </b>
<b>đáo, mới lạ, khơng bao giờ đi lại những (...) xưa </b>
<b>cũ. [...] Trước cách mạng, ơng khơi phục bức </b>
<b>tranh (...), làm nó sống dậy tươi mới, một phần </b>
<b>cũng vì ơng khơng cho mình là con người của </b>
<b>(...) – “cái thời đại cơ khí khiến người ta cơ khí </b>
<b>hố đến cả tâm hồn”. Sau cách mạng, ơng tìm </b>
<b>đến sơng Đà một phần cũng vì đó là dịng sơng </b>
<b>duy nhất của Việt Nam chảy về hướng (...); vì ở </b>
<b>đó là sự kết hợp hài hồ giữa cái mãnh liệt, (...)</b>
<b>và cái (...), mơ màng.</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
<i><b>Tuyên ngôn độc lập</b></i><b> là một áng văn yêu nước </b>
<b>của thời đại. Tác phẩm khẳng định mãnh mẽ </b>
<b>quyền độc lập của dân tộc, gắn độc lập dân </b>
<b>tộc với (...) của con người, nêu cao truyền </b>
<b>thống yêu nước, truyền thống (...) của người </b>
<b>Việt Nam. Đây là áng văn (...) mẫu mực, cô </b>
<b>đọng, ấn tượng sâu sắc. Kết cấu tác phẩm </b>
<b>mạch lạc,</b> <b>(...), chứng cớ xác thực, (...) sắc bén, </b>
<b>giàu sức thuyết phục. Ngôn ngữ tác phẩm </b>
<b>chính xác, (...), tác động mạnh mẽ đến tình cảm </b>
<b>và nhận thức của người nghe, người đọc.</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
44
43
42
41
40
39
<b>Về giá trị lịch sử: </b><i><b>Tuyên ngôn độc lập</b></i><b> là </b>
<b>một (...) lịch sử đúc kết (...) sâu sa của dân </b>
<b>tộc Việt Nam về quyền (...), (...), cũng là kết </b>
<b>quả tất yếu của quá trình đấu tranh gần </b>
<b>100 năm của dân tộc ta để có được (...) </b>
<b>thiêng liêng đó. Bản </b><i><b>Tun ngơn</b></i><b> đã chấm </b>
<b>dứt chế độ thực dân, phong kiến của Việt </b>
<b>Nam và mở ra một (...) mới cho dân tộc ta: </b>
<b>kỉ nguyên độc lập, tự do, kỉ nguyên (...) làm </b>
<b>chủ đất nước.</b>
60
<b>Đất nước như thế hiện như thứ</b> <b>(…)</b> <b>thiêng liêng </b>
<b>của (…) để lại cho con cháu. Mọi hình sơng thế </b>
<b>núi, sự tích huyền thoại đều được soi nhìn từ </b>
<b>khát vọng gửi gắm trao truyền cho các thế hệ </b>
<b>(…)</b> <b>từ vô tận đến vơ cùng.</b>
<b>Những câu thơ hình như khơng có gì. Câu nào </b>
<b>cũng diễn lại ca dao, tục ngữ, cổ tích mà sao </b>
<b>đọc lên vẫn thấy âm vang, thấm thía và xúc </b>
<b>động! Những điều hiển nhiên như (…)</b> <b>bỗng sáng </b>
<b>lên giá trị (…), sức trường cửu của (…)</b> <b>trên số </b>
<b>phận mỗi người dân (…) trong lớp lớp thời gian.</b>
<b>gia tài; tổ tiên; nối tiếp; chân lí;</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
<b>là sự (...) vô tư trong sáng của họ; cái trong </b>
<b>sáng phảng phất màu sắc của một hiệp sĩ coi </b>
<b>(...) vì đại nghĩa tựa nhẹ lơng hồng [...]. Hình </b>
<b>ảnh người lính (...) giống như một bức tượng </b>
<b>đài tạc vào cái nền huyền bí (...) của thiên </b>
<b>nhiên </b><i><b>Chiều chiều oai linh thác gầm thét/ </b></i>
<i><b>Đêm đêm </b><b>(...)</b><b> cọp trêu người </b></i><b>dường như </b>
<b>càng làm tăng thêm cái âm hưởng (...) bi </b>
<b>tráng của cuộc hành quân Tây Tiến năm nào.</b>
<b>hi sinh; cái chết; bỏ quên đời; </b>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
44
43
42
41
40
<i><b>… Sông Hương như hiện thân thành </b><b>(…)</b><b> thần </b></i>
<i><b>tiên trong truyện cổ, đang đứng thuỳ mị bên </b></i>
<i><b>tôi, nghe tôi hỏi, giọng bồi hồi: Ai đã đặt tên </b></i>
<i><b>cho dịng sơng? </b><b>[...]</b><b> Một huyền thoại kể rằng vì </b></i>
<i><b>(…)</b></i> <i><b>con sơng xinh đẹp của q hương, con </b></i>
<i><b>người ở hai bên bờ sông đã nấu nước trăm </b><b>(…)</b></i>
<i><b>đổ xuống sông để làn nước</b></i> <i><b>thơm tho mãi mãi. </b></i>
<i><b>Ý nghĩa của truyền thuyết phải chăng là: Con </b></i>
<i><b>người đã đặt tên cho dịng sơng như nhà thơ </b></i>
<i><b>chọn bút hiệu cho mình, </b><b>(…)</b></i> <i><b>vào đó tất cả</b><b> (…)</b></i>
<i><b>muốn đem cái Đẹp và tiếng Thơm để xây đắp </b></i>
<i><b>(…)</b></i> <i><b>và lịch sử. </b></i> <i><b><sub>cơ gái</sub></b><b><sub>;</sub></b><b><sub> u q</sub></b><b><sub>;</sub></b></i> <i><b><sub>loài hoa</sub></b><b><sub>;</sub></b></i>
60
59
58
57
56
55
54
53
52
51
50
49
48
47
46
45
44
43
42
41
40
39
38
37
36
35
34
33
<b>Chỉ vài câu thơ nhiều thanh trắc, con số ước </b>
<b>phỏng... đọc</b> <b>lên</b> <b>đã thấy</b> <b>cái</b> <b>cheo</b> <b>leo, (…), (…),</b> <b>hun </b>
<b>hút của dốc</b> <b>đèo...</b> <b>Lên dốc đã khổ,</b> <b>xuống dốc lại</b>
<b>(…),</b> <b>dễ trượt, dễ ngã hơn.</b> <b>Nhưng</b> <b>người lính</b> <b>vẫn</b>
<b>im lặng,</b> <b>kiên trì,</b> <b>cho</b> <b>đến khi xuống</b> <b>hết dốc,</b> <b>nhìn</b>
<b>ra</b> <b>cánh</b> <b>đồng</b> <b>Lào</b> <b>Pha</b> <b>Lng</b> <b>chìm</b> <b>trong</b> <b>màn</b>
<b>mưa trắng</b> <b>xố. Thấp thống trong mưa có (…)</b> <b>ai </b>
<b>lẻ loi, đủ</b> <b>cháy</b> <b>lên</b> <b>niềm (…)</b> <b>nhỏ</b> <b>nhoi</b> <b>mà thật khó </b>
<b>thực hiện:</b> <b>được</b> <b>tạm dừng</b> <b>chân trú mưa</b> <b>chút ít </b>
<b>trong ngơi nhà đó.</b> <b>Câu thơ toàn (…)</b> <b>khiến nâng </b>
<b>lên cảm giác đỡ</b> <b>(…), căng thẳng qua cuộc leo </b>
<b>đèo, xuống dốc đầy (…)</b> <b>vừa qua. </b>
<b>hiểm trở; gập ghềnh; nguy hiểm; ngôi nhà;</b>
60
59
58
57
56
55
54
53
<b>Hình ảnhhoachuối đỏ tươi gợi lên bức tranh(...)</b>
<b>Việt Bắc ấm áp từ trong lòng cảnh vật và sức </b>
<b>sống của con người.(...)Việt Bắc</b> <b>là sắctrắng</b> <b>của </b>
<b>hoa mơ cùng sắc xanh của rừng, vẻ đẹp tinh </b>
<b>khôi,</b> <b>thanh khiết mà vô cùng thơ mộng.</b> <b>Mùa</b> <b>hạ </b>
<b>giản dị, cần mẫn,</b> <b>khéo léo,</b> <b>kiên trì, bền bỉ,là</b> <b>con </b>
<b>người</b> <b>(...),yêu đời,(...) núi rừng.</b> <b>Hình ảnh (...) hồ </b>
<b>bình mát rượi và (...) ân tình vang ngân của con </b>
<b>người làm sáng lên (...) mùa thu. Cái đẹp thiên </b>
<b>nhiên hoà quyện với cái đẹp của con người.</b>